
i sao?
Lâm Thư không hề ngốc, có chị Lee nhắc nhỏ, tự nhiên như cá
gặp nước
Về phương diện năng lực tất nhiên là một vấn đề quan trọng,
nhưng mà, ẩn mình trong ánh sáng, làm người khiêm tốn, cũng là một việc rất
quan trọng
Thỉnh thoảng, nên mang một chút quà nho nhỏ tặng cho mọi người,
làm kho mọi người trong công ty không ngớt lời khen ngợi, mặc dù chỉ là một
chút lợi ích nhỏ, nhưng nó cũng ngăn chặn được không ít miệng người
Cách ứng xử làm người, Lâm Thư cảm thất, ít nhất về mặt này,
cô học được không ít
**************
Có lẽ là vì được chị Lee thừa nhận, khiến mấy ngày nay Lâm
Thư về nhà cũng rất vui vẻ, ôm Bánh Bao nằm trên thảm trải dưới sàn lăn qua lăn
lại, không khỏi vui mừng
Mỗi lần Tô Mặc về nhà, nhìn thấy bức tranh "thế giới
hài hòa" - Lâm Thư và Bánh Bao ngồi ở trên sofa, cùng ăn chung một túi đồ
ăn vặt, nhìn chằm chằm ti vi, Lâm Thư cười "ha ha", Bánh Bao kêu
"gâu gâu"
Tô Mặc chỉ biết làm một động tác, day trán....
Nghe Lâm Thư lên mặt đắc ý với anh chuyện công việc, Tô Mặc
luôn luôn mỉm cười, vuốt vuốt tóc Lâm Thư: "Làm tốt lắm sao"
Về phần Tô Mặc, tới bây giừo đối với chuyện công việc đều ngậm
miệng không nhắc tới, Lâm Thư hỏi cũng chỉ trả lời: "Em không cần thiết biết
những chuyện này", khiến cho Lâm Thư rất hậm hực
Thật ra, thì Tô Mặc cũng chỉ là không muốn để cho Lâm Thư tiếp
xúc với những chuyện lục đục đấu đá người lừa tôi gạt, nhưng đoạn ruột cong
cong này, Lâm Thư làm sao có thể biết được
Lâm Thư lại nghĩ, không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Mặc không
tin vào năng lực của cô
Có chút ít rầu rĩ không vui, nhưng mà, nghĩ lại công việc
thuận lợi của mình, lại cảm thấy bản thân được an ủi rồi
Cứ như vậy, đối với thời gian trong công ty, tự nhiên càng
thêm mong đợi
Nhưng mà.... thực tế có đôi khi, không có người muốn biết,
hoàn toàn là vì nó quá mức phũ phàng
Có câu nói, bát quái là kênh truyền tin nhanh nhất, mà địa
điểm truyền tin tốt nhất, không nơi nào có thể hơn ở toilet được!
Lâm Thư đang ngồi trong toilet, vừa định đi ra, liền nghe thấy
hai người nói chuyện, lại là hai người khá quen thuộc - chị Lee và Amy
Chậm rãi rụt cánh tay định mở cửa lại, Lâm Thư quyết định
hèn hạ một lần để nghe lén
"Lâm Thư này rốt cuôc có gì tốt, khiến cho chị phải che
chở cô ta như vậy?" trong giọng nói của Amy tràn đầy nghi hoặc: " Em
thấy nhà cô ta cũng không phải là gia đình giàu có gì?"
"Gia đình của cô ta không có gì nổi trội, nhưng mà cô
biết không, ngày cô ta tới phỏng vấn, tôi nhận được một cú điện thoại
Amy rất tò mò: "Của ai?"
Nhưng chị Lee lại ra sức thắt nút: "Cô nói xem, Người đứng
đầu trong giới tài chính gần đây là ai?"
"Tất nhiên là tổng giám đốc Tô thị - Tô Mặc" Không
chú do dự trả lời
"Nhưng quá đáng tiếc, không có tạp chí nào lấy được tin
tức độc nhất vô nhị của anh ta, biết chũng chỉ là chít tài liệu từ phía chính
phủ thông báo ra mà thôi Amy thở dài một tiếng, tất nhiên biết rõ có bao nhiêu
tạp chí ngấm ngầm để ý tới người này
chị Lee nhẹ nhàng cười: "Nếu tôi nói với cô, nếu săn
sóc Lâm Thư thật tốt, thì có thể lấy được tin độc nhất vô nhị từ Tô Mặc thì
sao?"
Amy hít vào một hơi, không thể tin: "Chị nói là- Người
chống lưng cho Lâm Thư là Tô Mặc sao?Làm sao có thể?"
"Có một số việc, đúng là không thể khiến người ta tin
được" Giọng điêu nghiêm túc của chị Lee cuối cùng cũng khiến Amy tin, thì
ra cái người Tô Mặc được bên ngoài cho là "Người đàn ông độc thân hoàng
kim" đã sơm bị kẻ ngốc nghếch như Lâm Thư bắt rồi"
"Chẳng trách, chị lại tha cho Lâm Thư nhiều lần như vậy,
thì sa là có Tô thị chống lưng phía sau" Amy nở nụ cười khanh khách:
"Giao dịch này, rất có lời"
"Nhưng mà, nói đi thì phải nói lại, thật ra Lâm
Thư....." Hai người dần dần đi xa, Lâm Thư cũng không nghe thấy hai người
bọn họ nói chuyện nữa
Từ từ đẩy cửa toilet ra, trong lòng Lâm Thư thật sự có hàng
trăm tư vị
Hóa ra, ầm ĩ ở trước mặt Tô Mặc một thời gian dài như vậy chẳng
qua cũng chỉ là là truyện cười. Cô tự cho là cố gắng là đúng, đối với Tô Mặc mà
nói, cũng chỉ là chi phí cho một tin tức độc nhất vô nhị, thật là....
Lâm Thư che mắt - quá buồn cười
Một chút xíu chất lỏng sánh lóng lánh chảy ra.
Đương nhiên, Lâm Thư tuyệt đối sẽ không thừa nhận thứ nước mằn
nặm nào đó là nước mắt, đây chẳng qua là nước vừa rửa mặt đọng lại thôi.
***************
Ở trong mắt Tô Mặc, rốt cuộc cô vô năng đến mức nào? Trong một
buổi chiều, Lâm Thư nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này
Không nghĩ ra, không nghĩ ra, không nghĩ ra
Nhưng mà, lần này không thể tùy tiện ném đi
Nếu như vậy, vậy thì tìm Tô Mặc để hỏi cho rõ đi, Lâm Thư
nghĩ là làm ngay, tới công ty tìm Tô Mặc....
So sánh với Hoa Vinh, thì quy mô của Tô thị lớn gấp mất mấy
lần, Lâm Thư đứng ở trước tòa cao ốc, chợt trong lòng sinh ra một chút tự ti
Nhưng mà, không đợi Lâm Thư lên lầu, đã nhìn thấy bóng dáng
quen thuộc
Bỗng nhiên trong lúc đó trống ngực đập thình thịch, không thể
động đậy, Lâm Thư cũng muốn rời tầm tầm nhìn đi, nhưng lại phát hiện một bước
cũng không thể động được, sững sờ nhìn người phía trư