
sao có thể dùng thủ đoạn ác độc này đi đối phó với người tay không tấc sắt!"
"Như vậy, ý của em là?"
"Tôi tin tưởng hung thủ không phải là mấy người các anh, mà là do người khác, tôi cần anh giúp đỡ."
Tốn Đình Trạch nhăn lông mày, đối với biến chuyển của Mâu Tâm Như, anh của thể ngửi ra hơi thở âm mưu tồn tại.
Cô thay đổi, làm người ta nghi ngờ.
"Em muốn tôi giúp em thế nào?"
Cô khẽ mỉm cười, trực tiếp trả lời, "Tôi tin dựa vào trí tuệ của anh, nhất định biết tôi muốn cái gì."
"Tôi sẽ được đền đáp cái gì?"
"Anh muốn gì?"
"Tôi tin tưởng dựa vào sự nhạy cảm của em, nhất định biết tôi muốn cái gì." Dùng lời nói của cô khiêu khích cô, Tốn Đình Trạch cười, đôi mắt tràn đầy ý trêu đùa.
Đưa mắt nhìn đôi tròng mắt thâm thúy kia, Mâu Tâm Như bộ dáng suy nghĩ sâu xa, đối với phương diện này quá thách thức cô, cô căn bản không nhìn ra ánh mắt Tốn Đình Trạch biểu đạt hàm ý gì.
"Em đã yêu mấy lần rồi?" Thấy cô vẻ mặt không hiểu, anh không khỏi cảm thấy phân vân, ám chỉ vừa rồi chẳng lẽ cô thật sự nhìn không hiểu, nếu không, lấy cá tính của cô, đã sớm giơ tay đánh tới, sao có thể một chút động tĩnh cũng không có.
Cô lắc đầu.
"Em lắc đầu là không muốn trả lời tôi vấn đề này, hay là em chưa từng yêu bao giờ?"
Cô là cô gái xinh đẹp lạnh lùng như thế, cho dù là ai cũng sẽ muốn hòa tan tòa băng sơn này, cô chưa từng biết yêu, thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Tốn Đình Trạch vốn cho rằng, Mâu Tâm Như nhất định là đã từng có vài đoạn tình cảm.
"Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với anh."
"Aizz, cô bé này không khỏi cũng quá khó trị rồi, nói một chút sẽ chết sao?" Tốn Đình Trạch cười khẩy nói. Thật không chịu nổi, chuyện này có gì không nói được, hơn nữa đáp án của cô đối với quyết định của anh có ảnh hưởng rất lớn.
Mâu Tâm Như đột nhiên sinh lòng cảnh giác, trên mặt nổi lên vẻ phòng bị, toàn thân như con nhím, muốn bảo vệ mình khỏi thương tổn.
"Rốt cuộc anh nghĩ muốn cái gì, trực tiếp nói đi!" Cô không nhịn được nói.
Cô không thích Tốn Đình Trạch dùng kiểu nói chuyện quanh co lòng vòng này, bên trong dường như cất giấu mập mờ.
"Muốn em!" Cầm ly rượu trong tay, anh tiến lên phía trước một bước.
Cô lùi về sau một bước, toàn thân vận sức chờ phát động, "Anh nói cái gì?!" Một cảm giác tức giận như sóng lớn trào thẳng vào ngực, cô thế nào cũng không ngờ anh lại hạ lưu như thế!
"Rất khó khăn?" Anh khẽ cười chế nhạo, dường như rất vui khi nhìn thấy sự tức giận của cô.
"Nói nhảm!" Cô nhanh chóng đánh ra một quyền, lại bị chặn lại ở giữa không trung, một tay anh vững như bàn thạch cầm lấy cánh tay mềm mại của cô.
"Đã sớm nói với em quyền cước đối với tôi không có hiệu quả mà!" Đúng rồi! Đây mới là phản ứng nên có.
"Thì ra ngay từ lúc đầu anh đã có chủ ý như vậy, mới cố tình dây dưa không rõ với tôi, mặt dày mày dạn vào ở nơi này, huyết án của gia đình chúng tôi, đới với anh mà nói chỉ là một lý do."
"Theo ý em muốn, tôi chỉ thẳng thắn nói ra điều kiện của mình thôi." Đối với sự lên án của Mâu Tâm Như, Tốn Đình Trạch không để ý nhún vai.
"Vô sỉ, nói gì tôi cũng sẽ không đồng ý!"
"Em sẽ đồng ý, bởi vì chỉ tôi mới có thể giúp em điều tra ra hung thủ giết cha mẹ em, nếu không em sẽ không thừa nhận thân phận của em với tôi!" Anh tự tin mười phần.
Mâu Tâm Như nóng lòng muốn thu cánh tay bị anh nắm chặt lại, thế nhưng dù rút thế nào, cũng không thể rời khỏi lòng bàn tay anh, hơn nữa càng động ngược lại càng bị nắm chặt, "Anh buông tôi ra!" Cô tức giận nói.
Con ngươi sâu thẳm của Tốn Đình Trạch lóe ra tia sáng sâu xa khó lường vô cùng chói mắt, truy hỏi đáp án của cô, "Như thế nào?"
"Anh… Anh buông tay ra trước!" Thái độ Mâu Tâm Như nhất thời mềm đi, thanh âm cũng không lớn nữa, ngược lại như một cô gái dịu dàng.
"Trả lời tôi trước." Anh không đồng ý, vẫn nắm chặt không buông.
"Chỉ cần tra ra hung thủ, anh có thể có được tôi!" Một tiếng than nhẹ cực kỳ nhỏ bật ra từ trong miệng Mâu Tâm Như. Cô oán hận khả năng của mình không bằng người, mới bị thua trong tay anh, không thể động đậy, mặc anh yêu cầu.
Nếu như năng lực của cô cao hơn anh, cô cũng không cần giả bộ một cô gái yếu ớt cầu xin anh, tìm cách tiếp cận anh.
Tuy tiếng than của cô rất nhỏ, nhưng Tốn Đình Trạch vẫn nghe được, anh hơi chau mày, trong mắt thoáng hiện tia giảo hoạt, "Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, tôi sẽ không làm chuyện không có lợi cho mình, có được em, là điều tôi muốn ngay lúc này!"
Cô trầm mặc giây lát, mí mắt hơi khép, khiến anh không nhìn rõ suy nghĩ của cô.
Đây rõ ràng là muốn cô trước, sau đó mới chịu tìm hung thủ, cô cũng không muốn làm chuyện không có lợi cho mình, nhưng…
"Tôi đồng ý." Ngẩng đầu, chống lại tia sáng vui vẻ trong con ngươi của anh, cô đồng ý trả lời.
Khóe miệng anh khẽ cong lên, "Thể hiện thành tâm của em đi, cho tôi xem trước một chút." Nói xong, anh đưa ly rượu trong tay cho cô, chờ biểu hiện của cô.
Cô theo ý anh, nhấp một ngụm rượu, chợt đặt lên bờ môi anh, đem chất lỏng trong miệng đưa vào miệng anh, hấp thu hơi thở của nhau.
Bầu không khí dần thay đổi,