Một Mình Đấu Với Lưu Manh

Một Mình Đấu Với Lưu Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322681

Bình chọn: 8.00/10/268 lượt.

ô ta.”

“Cái gì?” Tốn Đình Trạch kinh ngạc nhìn về phía Tốn Đình Thường. “Nguy rồi,

cô ta nhất định tự mình đến đưa Tâm Như về, tôi phải trở về một chuyến!” Không để ý mọi người còn ngồi đó, Tốn Đình Trạch kinh hoàng vội vã rời

đi.

“Bọn em cũng đi trước.” Quan Tĩnh Như kéo Tốn Đình Liệt, cũng muốn đi theo Tốn Đình Trạch.

Đinh Dục Phàm liếc nhìn Tốn Đình Liệt, gật đầu, “Đi đi, sau quay trở lại, tôi có vài câu muốn nói với cậu.”

Được sự đồng ý, Quan Tĩnh Như kéo người Tốn Đình Liệt, rời đi như bay.

“Cũng chỉ còn lại mấy người chúng ta. Đình Tuyền, cậu ở lại. Đình Thường, em

cùng A Hổ đi làm nhiệm vụ của hai người đi, nếu có tin mới, lập tức

thông báo, nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ. Đi xuống đi!”

Ánh mắt Tốn Đình Thường và A Hổ giao nhau, “Bọn em đi làm việc, anh yên tâm!” “Anh sao vậy?” Mở cửa, nhìn khuôn mặt lo lắng của Tốn Đình Trạch, Mâu Tâm Như lo lắng hỏi.

“Thật may, em vẫn ở đây…” Nhìn thấy giai nhân vẫn không rời đi, đứng trước mặt anh, anh rốt cuộc có thể thở phào một hơi, ôm chặt lấy cô. “Chuyện gì xảy ra vậy, không phải anh đang họp với Đinh Dục Phàm và mọi người sao?”

“Anh lo lắng cho em, nên trở về trước.”

“Anh không cần lo lắng, em có thể tự bảo vệ mình.” Cô hiểu lầm sự lo lắng của anh là do kẻ địch muốn giết cô.

“Thủ lĩnh của em đã tới Đài Loan.” Anh nói ra sự lo lắng của mình. “Anh sợ em sẽ bị cô ta mang đi. Hứa với anh, không được anh đồng ý, em không thể đi với cô ta, hứa với anh.”

“Anh… Em hứa với anh… anh đừng khẩn trương vậy.” Thấy vẻ mặt anh bất an chỉ bởi vì cô, trong lòng Mâu Tâm Như cảm thấy thật ấm áp.

“Vì chuyện của em, anh đã đi gặp thủ lĩnh của em, muốn cô ta thả em, nhưng nói gì cô ta cũng không chịu, cuối cùng anh không nể mặt mũi cô ta nữa. Thật ra lúc đó anh đối với em không chắc chắn bất cứ điều gì cả.”

“Hiện tại thì sao? Anh đối với em vẫn không chắc chắn vậy sao?” Mâu Tâm Như tươi cười rạng rỡ, “Em sẽ không rời khỏi anh, anh yên tâm, dù thủ lĩnh tới, em cũng sẽ nói rõ với chị ấy.”

Cô thật sự cảm nhận được tình cảm của anh đối với mình, điều này khiến cô rất cảm động.

“Thật?” Tốn Đình Trạch vui mừng không thôi, kích động hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

“Khụ… Khụ…”

Quan Tĩnh Như và Tốn Đình Liệt đứng sau lưng Tốn Đình Trạch, quả thật tiến không được mà lùi cũng không xong.

Thấy hai người trước mắt trình diễn nụ hôn nóng bỏng, hai người lúng túng nhìn nhau, rốt cuộc Quan Tĩnh Như quyết định không thức thời lên tiếng nhắc nhở bọn họ, dù sao đây là ngoài cửa, còn có khách tới chơi nha.

Mâu Tâm Như vội vàng tách ra, nhìn người vừa cất tiếng.

“Tiểu Như?!”

“Là tớ, đã lâu không gặp.” Biết Đông không phải người thường nhiệt tình, Quan Tĩnh Như thật sự quan tâm cô.

Không ngờ mới cách mấy tháng, Đông được tình yêu tưới nhuần, đã hoàn toàn biến thành người khác, không còn là cô gái băng giá.

“Cậu đã đi đâu vậy?” Cô mất tung tích của Xuân đã khá lâu rồi.

“Tớ…” Quan Tĩnh Như lúng túng nhìn Tốn Đình Liệt, “Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, nhìn cậu kìa, trông rất khá, chắc rất hạnh phúc đi!” Nhìn vẻ mặt một lòng bảo vệ giai nhân của Tốn Đình Trạch, cô rất yên tâm.

“Vào rồi hãy nói.” Mâu Tâm Như vội vàng mời bọn họ vào trong nhà.

Quan Tĩnh Như kì quái nói: “Vừa nghe tin tức hành tung của thủ lĩnh bị mất, anh ấy liền chạy như bay về đâu, tớ còn tưởng xảy ra chuyện gì!”

Mâu Tâm Như mỉm cười, “Anh ấy sợ tớ sẽ bỏ đi với thủ lĩnh.”

Tốn Đình Liệt mỉm cười nói: “Xem ra Tứ Quý đào tạo phụ nữ không tệ, song song bắt giữ trái tim anh em chúng ta.” Những lời này là nhờ Đình Tuyền kể lại cậu mới biết.

“Đúng vậy.” Tốn Đình Trạch gật đầu tán đồng.

Hai cô gái nghe vậy gương mặt lập tức đỏ ửng, hai người đàn ông nhìn thấy như si như say.

“Sao thủ lĩnh lại đến Đài Loan? Lẽ nào cậu cũng trái lệnh của tổ chức?” Quan Tĩnh Như khó khăn chuyển hướng ánh mắt Tốn Đình Liệt trên người mình, nghi ngờ hỏi.

“Vì báo thù cho cha mẹ, tớ đã phản bội tổ chức.”

“Ngay cả cậu cũng như vậy, thủ lĩnh nhất định nổi trận lôi đình!”

“Cho nên chị ấy mới có thể tới Đài Loan.”

Quan Tĩnh Như ngược lại vừa nghĩ vừa nói: “Nhưng tớ nghĩ nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Trước kia vì chuyện của tớ, Đình Trạch đã gặp thủ lĩnh một lần, thuận lợi giúp tớ rời khỏi tổ chức. Tớ nghĩ thủ lĩnh nhất định cũng sẽ thả cậu, tác thành cho cậu và Đình Trạch, dù sao cậu cũng là người do chị ấy tự tay đào tạo.”

“Chuyện này sợ rằng hơi khó!” Vẻ mặt Tốn Đình Trạch nhăn nhó. “Vì chuyện của Tâm Như, anh và thủ lĩnh của bọn em đã sớm vạch mặt, chị ta không thể nào tác thành cho anh và Tâm Như.”

“Sao anh lại lỗ mãng vậy?”

Tốn Đình Liệt lên tiếng: “Tiểu Như, không thể không lễ phép như vậy, dù gì sau này em cũng phải gọi Đình Trạch một tiếng anh cả.”

“Vâng.” Quan Tĩnh Như không vui im lặng.

Tốn Đình Liệt nhìn Tốn Đình Trạch đề nghị, “Nếu anh không muốn Tâm Như bị đưa đi, em nghĩ anh nên cùng cô ấy về Tứ Quý một chuyến, nói rõ mọi chuyện.”

“Không được. Một khi trở về, chỉ sợ cô ấy vào rồi không thể ra.”

“Anh không tự tin năng lực của mình?”

“Đình Liệt, anh nghĩ em cũng từng có cảm giác giống em. Để


XtGem Forum catalog