
t đầu, ánh mắt gian xảo mang chút điểm oán khí. “Lần này thực quá đáng, tớ mới được nghỉ ngơi còn không có thời gian chuẩn bị, thế này khiến cho người ta đi…” Cô không phải là bất bình đơn thuần, dù sao việc này quản lí cấp cao không phải không tiếp đãi qua, chính là lần này chuẩn bị chưa tốt. Quân Mạc có cảm giác như chưa đánh mà đã bại. Cô không khỏi cảm thấy trong lòng không vui.
Đeo đồ trang sức trang nhã, bộ phận hành chính của tổng bộ liền gọi điện tới giục Quân Mạc đến phòng tiếp khách. Quân Mạc vội vội vàng vàng chạy tới tầng cao nhất. Hứa Ưu đã đứng ở cửa chờ cô, dung mạo tao nhã, không chê vào đâu được làm cho Quân Mạc cảm thấy an tâm, cô hướng theo ưu điểm đó gật đầu rồi lẳng lặng đứng.
Giám đốc Từ cùng một người còn trẻ tuổi theo dòng người trong phòng họp đi ra. Quân Mạc hơi kinh ngạc, cảm thấy giám đốc Thụy Minh thật trẻ tuổi. Khi có chút ánh mặt trời qua đầu, tóc mượt không rối tung rối mù gì cả. Người đó vừa đi vừa hướng về phía hai người bọn cô, thái độ thành thật, thật là có cảm tình.
Tổng giám đốc Từ đứng một bên giới thiệu, “Đây là giám đốc tiêu thụ của Thụy Minh, Mã Sơ Cảnh. Ha ha, đây là hai người quản lí bên khách sạn chúng tôi, quản lí Hứa và quản lí Lý.” Quân Mạc không hề lên tiếng, liếc nhìn Hứa Ưu dáng vẻ muốn vươn tay, trong lòng cười nhạo chính mình, “Thật sự là nghĩ rằng thần không biết quỷ không hay sao? Người ta là giám đốc bộ phận của Thụy Minh làm sao có thể rãnh đến nổi tự mình đến xem xét hội trường cùng mọi thứ …..” Nhất thời tưởng vậy cũng không hẳn khẩn trương mà thoải mái vươn tay nói, “Rất vui được gặp.”
Mã Sơ Cảnh nhìn hai vị quản lí cấp cao trước mắt, nhất thời cảm thấy như được mở rộng tầm mắt. Huống chi vừa rồi trên đường đi đến phòng họp, hắn có gặp một đám người phục vụ có dung nhan tinh tế, dáng người cao gầy. Anh vừa định mở miệng, di động liền vang lên: “Ừ. Được rồi, tôi lập tức đến đó cùng họ.”
Rồi anh xoay người hỏi giám đốc Từ, “Là như thế này, thư kí Trần ở yến tiệc nói Tổng giám đốc Hàn ở trong này đặt phòng. Cô ấy nghĩ xem trước một chút. Nếu được mong khách sạn có thể đưa chúng tôi đi chọn phòng. Cậu ấy lập tức đi ra.”
Tổng giám đốc Từ nói, “Quản lí Lý, chuyện phòng này buổi sáng tôi đã cho cô xác nhận qua. Cô nhanh chóng đi đến tầng trệt chờ, khách hàng có ý kiến gì liền lập tức cho phục vụ đi làm.”
Quân Mạc thở dài, mỉm cười, “Tôi lập tức đi ngay.”
Cô nhanh chóng đi thật nhanh, gió lạnh thổi vào làm gương mặt trở nên ửng đỏ, đi đến đại sảnh thì vội vàng đối mặt với mặt kính ở bàn tiếp tân để sửa lại mái tóc mai. Vừa quay người lại, một dáng người đàn ông mặc âu phục màu đen tiến lại đây. Quân Mạc liếc mắt một cái, thấy ngoài cửa có một chiếc xe màu đen Bentley đang dừng. Trong lòng không khỏi thán phục, lại nhìn chung quanh, Mã Sơ Cảnh cũng không nói với thư kí. Lúc này mới nhận được điện thoại, tổng giám đốc Từ đi tới thoáng giải thích một chút đương nhiên người đến là vị tổng giám đốc Hàn .Cô thật sự đang rất mệt mỏi, đành đón nhận thôi, “Tổng giám đốc Hàn sao? Rất vui được phục vụ!”
Chàng trai trẻ tuổi cao lớn trước có phần quen quen, sửng sốt vài giây rồi mới tìm trong tư liệu kho trí nhớ khổng lồ được tập trung lại kia .Thì ra một ngày ở tiệm cà phê, cô đã gặp chàng trai này. Trong nháy mắt khiếp sợ qua đi, nhớ tới một ngày kia cô chính là kinh ngạc vì anh có khí chất hoàn mỹ. Bây giờ nghĩ lại quả thật là rất giỏi, một cái chớp mắt cảm khái, thần sắc của cô lập tức tự nhiên trở lại vươn tay tự giới thiệu. Đối phương lại không có phản ứng, Quân Mạc cũng mỉm cười xem anh ta là một người có thái độ kiêu căng là được rồi. Làm ở khách sạn này đến nay, cô đã sớm hiểu được chuyện này là rất bình thường.
Cô lặp lại một lần nữa, “Rất vui được phục vụ ” rồi sau đó lẳng lặng nhìn anh bằng hai tròng mắt. Ánh mắt anh trầm tĩnh, rất hợp với khí chất anh. Nhưng thật ra sắc mặt có chút ũ rũ, con ngươi thẳng tắp nhìn lại đây, tựa hồ có chút đăm chiêu.
Hàn Tự Dương không hề phản ứng một giây nào, lại thật kì lạ ..nhớ về buổi chiều mùa đông với nụ cười ấm áp kia. Anh liếc mắt một cái đã nhận ra cô, một ngày kia ở tiệm cà phê cô làm bồi bàn nữ vì chính mình đã bưng tách cà phê lam sơn cho anh, thì ra thật sự lại là quản lí khách sạn. Nhưng vừa rồi, cô đã đứng đối diện với mình cười, ngọt ngào mà tinh thuần, cảm giác trống vắng, giống như một đóa tường vi nở rộ, mở ra diễm mĩ, kì thật thấy gió thu sẽ tiêu điều.
Anh mỉm cười, cùng Quân Mạc bắt tay, tay anh thon dài lực mạnh, ôn hòa mà khô ráo. Quân Mạc hơi cúi đầu, móng tay của anh cũng cắt bằng làm sạch.Phía sau anh chàng trẻ tuổi, người bán hàng trung tâm phát ra tiếng hô lớn. Quân Mạc đi trước dẫn đường, hung hăng nhìn các cô vài lần, ám chị các cô ấy thời khắc quyết định như thế này không được phạm vào bệnh háo sắc. Một bên lại làm người giới thiệu cho khách, “Chúng tôi có hai phòng khách phù hợp với yêu cầu của tổng giám đốc đây, một cái là phòng kiểu tổng thống, ở lầu hai. Một cái khác là phòng doanh nhân ở lầu 3, anh xem thử rồi cho quyết định.”
Hàn Tự Dương sóng vai cùng cô đi tới, không được tậ