Một Ly Cà Phê Tình Yêu

Một Ly Cà Phê Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324341

Bình chọn: 7.5.00/10/434 lượt.

hôi xong rồi, để tớ nghĩ xem còn cách nào khác không đã nha?”

Tâm tư Quân Mạc theo làn khói trắng mềm mại từ nồi lẩu kia mà có chút hoảng hốt, chậm rãi trả lại lời nói của Ân Bình, “Không có việc gì, tớ đến ngay đây, đang ở sau ngã tư.” Cô tắt máy, miễn cưỡng cười, “Anh có muốn về nghỉ sớm một chút không? Em phải về thay ca cho đồng nghiệp.”

Kỳ thật ăn không nhiều, hai người đều có rất nhiều tâm sự, chẳng có mấy khẩu vị, quán lẩu gần khách sạn, cô liền đưa anh trở về, một đường trầm mặc. Lâm Hiệt Tuấn cúi đầu, thấy tay cô hơi nắm thành quyền — anh dời ánh mắt, chăm chú nhìn phía trước — ba năm trước đây, anh có thói quen nắm đôi tay này, cứ như vậy, khi trời trở lạnh thì cô không lúc nào nhớ đến việc mang găng tay.

Đến khi lên tận phòng khách sạn rồi, hóa ra một đường trầm mặc im lặng như vậy dĩ nhiên là có thể tới được, cô cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút vớ vẩn. Từ trước làm sao như vậy? Trong khoảnh khắc khi anh xoay người, bỗng nhiên cô mở miệng hỏi anh cực nhỏ cực nhỏ, “Sao anh lại muốn tới đây?”

Sắc mặt Lâm Hiệt Tuấn có chút tái nhợt, ánh mặt thoáng buồn bã, vẫn giống như trước kia, chỉ cần là đối với cô, tựa hồ cả thế giới đều làm từ ngọc lưu ly, quát nhẹ thôi cũng cảm thấy luyến tiếc — ngữ khí của anh ôn hòa, lại có phần ủ rũ, “Quân Mạc , đây là công việc của anh.” Trên khuôn mặt tuấn tú của anh mang chút bất đắc dĩ khó nén được cùng sự mất mát, rốt cuộc vẫn là xoay người đi.

Quân Mạc đứng ở cửa một hồi, nếu có thể cô thực nguyện ý rơi lệ đầy mặt nhìn anh rời đi, nhưng mà đôi mắt gượng gạo khô khan, mơ hồ chua xót. Biết một chiếc xe đang đến gần, ánh đèn mạnh mẽ quét qua, đột nhiên làm chính mình che đi ánh đèn — cô bừng tỉnh, nhớ tới mình phải thay Ân Bình trực ban, đồng phục cũng không đổi — cũng may là buổi tối, trong lúc nhất thời cô không nghĩ được nhiều vậy, vội vàng tới phòng yến hội. Buổi tối 8h là thời gian tiệc rượu linh đình, bên cửa có nhân viên phục vụ, nhìn thấy cô tinh thần lập tức hăng hái, mỉm cười chào hỏi.

Kỳ thật cũng không xảy ra chuyện lộn xộn gì lớn, Quân Mạc vội trở về đổi đồng phục, qua đại sảnh đi một vòng, lại nói với trưởng ca lưu tâm chuyện sẽ ra ngoài. Khi Hàn Tự Dương từ thang máy đi ra, nhìn thấy bóng lưng của cô, tĩnh mịch như luôn bị lạc long ở phía sau vậy, tức giận trọng lòng đều biến mất, tựa như có thể thổi một cái là bay đi, và ký ức là nụ cười yếu ớt ngẫu nhiên của cô gái ấy, hai người đều như bừng tỉnh.

Đêm nay vốn là mấy người bạn đại học tụ họp, nhân số cũng không nhiều, đều là mấy người bạn tốt trước kia, không quan hệ gì đến công việc và cấp bậc. Theo lẽ thường đến quán bar ngồi riêng một lô, người khác đều tự động tự giác tránh đi để Hàn Tự Dương ngồi cùng Liêu Khuynh Nhã, thực sự đã đem hai người bọn họ coi như một đôi. Kỳ thật, một đám huynh đệ tụ họp, mang theo Liêu Khuynh Nhã trái lại là đúng dịp, bất quá Liêu Khuynh Nhã mấy hôm trước đã gặp bạn tốt của Hàn Tự Dương thuận miệng nói nên cũng được mời đến. Cô nhanh chóng kết thúc công việc liền bay trở về. Thật là khéo, Quân Mạc ở sân bay đón người đàn ông đó lại là người cùng chuyến bay với mình. Sau cô lại ở sảnh sân bay đứng một hồi, gần đến mức có thể thấy một bên mặt của Lý Quân Mạc, trong nháy mắt khi nhìn thấy người kia, cô ấy lộ ra nụ cười tinh thuần như nắng — khí chất của cô ấy trước nay có chút dịu dàng, giờ phút này bỏ đi tầng áo khoác ấy, sáng rõ như hoa quả trong lành, tươi mới. Liêu Khuynh Nhã đứng yên hồi lâu, trong ngực nổi lên cảm xúc buồn vui khó phân biệt, rõ ràng hai người không liên quan gì đến nhau, cô thậm chí còn đối với cô ấy vẫn có chút địch ý mơ hồ, nhưng là ngay vừa rồi, cô nghĩ không ai có thể hiểu rõ được người con gái kia như mình — ánh mắt cùng vẻ mặt kia, quen thuộc khiến lòng cô chua xót, cô hoảng hốt nghĩ rồi lại cảm thấy buồn cười: thì ra mình luôn coi cô ấy là kẻ địch sao?

Thế nhưng điều đó tựa hồ khiến Hàn Tự Dương chú ý cô gái đó, thật sự là có môt khoảng trời của riêng mình, cũng chưa bao giờ cố để lộ ra thái độ rằng cô vô ý tiếp xúc. Thẳng đến khi người đại diện thở hổn hển tìm được cô, Liêu Khuynh Nhã không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, chậm rãi thu hồi suy nghĩ của mình, bước chân nhanh hơn một chút.

Lúc này, Liêu Khuynh Nhã đang ở bên người Hàn Tự Dương, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía người con gái phía trước, cô phát hiện thật rõ ràng người đàn ông bên cạnh mình trong nháy mắt đang chần chừ — điều đó và tác phong của anh từ trước đến giờ không giống nhau, trong ấn tượng của cô, anh cho tới bây giờ vẫn luôn là kiên nghị và quyết đoán. Anh mở lời gọi cô ấy, mang theo chút do dự mà tựa hồ anh cũng không biết, “Lý Quân Mạc .”

Quân Mạc chớp mắt một cái quay đầu lại, hình như lại là người quản lý khách sạn quen thuộc nhất kia – người luôn dùng nụ cười thư thái đem chính mình bao quanh lấy. Hàn Tự Dương hơi nhíu mày, không khí liền có chút kì lạ.

Còn lại một ít người đã bị nhân viên dẫn ra quán bar, Liêu Khuynh Nhã khẽ cắn môi, vẫn ở bên người Hàn Tự Dương, áp chế tâm tình của mình, cũng cười tiếp đón cô,“Quản lí Lý.”

Thần sắc cô mệt mỏ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t