
rên đó có để một cái đệm thật dày, ấm áp phơi nắng. Chính mình luôn đang cầm ly trà có hương vị đậu xanh nhưng lòng như lửa đốt luôn muốn kiếm cái cái chén có mày hồng hồng của tử đinh hương cùng màu xanh biếc của đậu xanh để uống. Ngay cả trong không khí cũng đều có hương vị ngọt ngào đó.
Quân Mạc lôi kéo Ân Bình hướng nhà ăn công nhân viên đi tới, bỗng nhiên đã bị Ân Bình kéo lấy, chỉ chỉ phía trước, “Cậu xem.”
Phía trước, tổng giám đốc Từ và Hàn Tự Dương đang đi đến phòng ăn, Hàn Tự Dương một đen với chiếc áo khoác đầy gió bụi nhưng rất phong độ.
Hai người không tự chủ được mà bước chậm lại nhưng thật ra tổng giám đốc Từ đã thấy, ngoắc tay về phía hai người.
Ân Bình ở bên tai Quân Mạc nói nhỏ, “Thật muốn cùng soái ca ăn một bữa cơm trưa.”
“Hai người lại đây.” Tổng giám đốc chào hỏi nói, “Cũng không còn xa lạ gì, cùng nhau đi ăn bữa cơm trưa.”
Quân Mạc mỉm cười với khẩu hình “Giấc mơ trở thành sự thật.” Cô nghiêng đầu nhìn Hàn Tự Dương ở phía trước, cái loại cảm giác này Quân Mạc nghĩ rằng thật là hoàn mỹ không sứt mẻ, cận trọng… Tuy rằng tuổi trẻ, lại chỉ thấy trầm ổn, anh tuấn làm cho người ta cảm thấy không chê vào đâu đc.
Bốn người đi đến trước phòng tiệc, cô gái phục vụ liền tiến đến hỏi, “Tổng giám đốc Từ, vẫn là đi Liên Hoa phòng?”
Tổng giám đốc Từ đã muốn gật đầu, Quân Mạc đã thấy khóe miệng Hàn Tự Dương hơi hơi mân lại, liền chuyển ý, lúc này cười nói “Tổng giám đốc Từ, vẫn là chúng ta giúp chúng ta thôi. Chúng ta giúp họ làm cơm cũng xem như là một sản phẩm đặc biệt đi. Huống hồ tổng giám đốc Hàn là đại ân nhân như vậy, cũng không thể để chậm trễ thời gian của anh ấy.” Ngữ điệu trong lời nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, tựa hồ như con thuyền bên hồ bì bà bì bõm mà qua. Hàn Tự Dương cười nhìn cô, cô nói rõ ràng là tiếng phổ thông lại gợi cho hắn nhớ tới một nơi - Giọng nói vùng Giang Tô, rất khó nói nhưng cũng rất tự nhiên, không làm cho người ta cảm thấy như là một bé gái nhỏ làm nũng.
Trên thực tế Quân Mạc đã nói đúng, Hàn Tự Dương chính là tình cờ gặp được tổng giám đốc Từ, cũng không có hẹn trước cùng nhau ăn cơm. Anh đồng ý với đề nghị của Quân Mạc , cười, “Không sao, tổng giám đốc Từ mới là người đang có việc gấp.”
Tổng giám đốc Từ sao có thể không nghe ra ý trong đó liền nói, “Người trẻ tuổi chính là yêu cách thức đơn giản.” Quân Mạc trang trí một cái bàn gần cửa sổ ở đại sảnh, cô dừng lại cuối cùng. Hàn Tự Dương liền đi chậm chậm lại. Ân Bình sâu sắc nhìn anh một cái, lại muốn nói gì với Quân Mạc nhưng rồi thôi, ánh mắt nhìn thấy một tia ái muội.
Đứng dậy tự đi lấy giúp mình, Quân Mạc cơ hồ cau mày nửa ngày, tuy là một loại ngọc đẹp, lại ngũ quan thập sắc làm người ta tham ăn mà chảy nước miếng. Vừa rồi rõ ràng là rất đói bụng nhưng là vòng vo nửa ngày cũng chỉ cầm một chén cơm rang trứng, tay lại tùy tiện gặp chút rau dưa . Hàn Tự Dương lặng yên đứng ở bên người cô, hỏi “Luôn ăn ít như vậy sao?”
Quân Mạc cười, “Vậy là đủ rồi. Tôi đang giảm béo.”
Hàn Tự Dương sau khi nghe xong một lúc lâu không nói, nhíu mày đánh giá cô, “Cô còn giảm béo sao?” Anh tựa tiếu phi tiếu nói, “Cô phải béo lên một chút mới tốt.” Ngụ ý giống như sâu xa, Quân Mạc sửng sốt, lại chỉ nhìn thấy anh mỉm cười tránh ra.
Ăn cơm xã giao cùng là chuyện bình thường, Quân Mạc chỉ cần ngồi ở chỗ kia, hợp thời thì cứ thể mỉm cười hoặc nói chuyện tiếp bồi họ. Tổng giám đốc Từ và Ân Bình cũng là những nhà quán quân xã giao, cho nên từ cách nói chuyện với nhau cực kỳ thuần thục giống như tốc độ hòa tan cà phê vậy, lời nói khách sáo thoải mái lướt qua cổ họng, kỳ thật cái gì cũng không có lưu lại… liền ngay hướng đến mỹ nữ Ân Bình cũng là đoan trang thục huệ mà ngồi. Toàn bộ thế giới đều đội mặt nạ.
Quân Mạc ngẩng đầu, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhẹ nhàng mở lớn, cười rộ lên hoặc là nheo lại thành một lưỡi liềm nhỏ — cô vốn mang khuôn mặt búp bê, khiến người ta cảm thấy cô đang rất ít tuổi. Hàn Tự Dương khẽ nhếch khóe mắt, ánh mắt cô trước nay trong suốt nhưng giống như có khả năng nhìn thấu được mọi thứ, chính là cô cố ý trốn tránh, hoặc là ánh mắt vụt sáng. Anh cũng biết, khi cô làm việc thì sẽ không như vậy, cô luôn nhìn khách bằng ánh mắt cực kỳ thẳng thắn, chân thành làm cho người ta cảm thấy ấm áp, nhưng mà cũng làm cho người ta cảm thấy hình như đó cũng không phải là cô thật sự.
Nhưng lần này cô lại quên lảng tránh, trong lòng Hàn Tự Dương cũng cả kinh, tình cảm phức tạp như vậy có thể nhìn thấy từ ánh sáng thủy tinh từ đôi mắt ngọc ấy.
“Tổng giám đốc Từ, còn có chuyện này không biết thư ký của tôi đã nói chưa? Vị khách người Mỹ của chúng tôi đang ở tại khách sạn, Powell. Ông ta là người thích lịch sử, có thể nhờ một nhân viên đi cùng không? Ông ấy muốn đi tham quan bảo tàng cùng với số di tích cổ trong vài ngày.” Hàn Tự Dương trầm ngâm một hồi, “Nhưng tiếng Anh tốt cũng chưa đủ, tốt nhất là phải có kiến thức về phương diện lịch sử.”
Tổng giám đốc Từ cười ha ha, “Đã nói qua, nói qua rồi.” Vỗ vỗ bả vai Quân Mạc , tựa như dâng vật quý vậy, “Không phải nói đâu xa, Quản lí Lý chính là sinh viên