
ng biết cảm ơn , cô cũng sẽ đối xử với người khác tốt ,
chẳng qua , đối tượng không phải là người nhà của cô mà thôi.
Nghe xong lời cô , anh trầm mặc.
Thời gian quá muộn , vì không muốn kinh động đến cả nhà chú Phương.
Lệ Bình dắt Hựu Huyên quay về nhà mình , anh bảo cô tắm rửa rồi ăn cơm . Sau đó bảo cô ngủ trên giường của mình , ánh mắt của anh không dịu dàng nữa , nhìn thẳng vào cô , bắt cô đi ngủ trong thời gian ngắn nhất.
Cứ cách ngày , anh mang lap đến trường , giúp cô ôn tập giữa thời tiết nóng bức đến gần 40 độ.
Thi cuối năm chấm dứt , ba thưởng cho mọi người một chuyến du lịch
xuất ngoại , Hựu Huyên cự tuyệt , lý do rất đơn giản – cô chuẩn bị đi
biểu diễn.
Vì thế , ba người nhà họ Phương ra ngước ngoài , vi vu đến 12 ngày.
Mười hai ngày này , Hựu Huyên dốc sức ở vũ đoàn , mà buổi tối , sẽ có một thanh niên đến buộc cô về . Bọn họ nằm trên giường nói chuyện , bọn họ ngồi ở ban công ngắm sao , đầu dựa đầu , ngày càng giống đôi tình
nhân.
Đầu tháng 8 , công bố kết quả thi cuối năm , Hựu Đình thi đỗ đại học
tư XX , Hựu Huyên thi đỗ học viện hạng nhất Đài Bắc . Điều này làm
cho kế hoạch của bà Tĩnh Phân phá sản , bà không nghĩ , hạng nhất vũ đạo lại thi toàn quốc tốt như vậy.
Bà vốn định , nếu Hựu Huyên thi đậu đại học Z , sau này ở trọ trong
trường , sống xa Lệ Bình , có bạn mới , bốn năm trôi qua rất lâu , không nghĩ tới … số phận của mọi người , không ai đổi được.
Hựu Đình ở nhà khóc suốt 2 ngày , quyết định ở lại Đài Bắc , mời gia sư , sang năm thi lại.
Còn về Hựu Huyên …. Tĩnh Phân tìm ông chồng nói chuyện này.
Cả nhà không ai cảm thấy tự hào vì Hựu Huyên xuất sắc ưu tú , chỉ có
Lệ Bình là trước tiên lên mạng tra trường học cô , sau đó chúc mừng cô , rồi cùng cô đi du lịch 5 ngày.
Lệ Bình dắt Hựu Huyên đi lên núi hái đào mật , trong máy ảnh Lệ Bình
chụp rất nhiều ảnh cô , cả ngày cô đều cười , cười đến nỗi anh quên cô
là một nữ sinh lạnh lùng.
Bọn họ đi tham quan cảnh nông trại , đuổi cừu , ăn thịt nướng .Trời
nóng bức , bọn họ đội chiếc mũ rơm siêu bự , cười đùa dưới ánh mặt trời.
Bọn họ ở nhà ga chụp ảnh , bọn họ ngồi câu cá , bọn họ cùng nhau đi
rất nhiều nơi. Hựu Huyên nhảy múa trên tảng đá , còn có mấy anh thanh
niên trẻ tuổi , ngại ngùng hỏi số : “ Chúng ta có thể làm bạn không?”
Hựu Huyên hăng hái làm trên lâm trường , đã học thuộc một số loại cây .
Nếu thời gian không hữu hạn , bọn họ tính đến vùng cao Bình Đông , đi dạo một vòng Đài Loan.
Sau xe chất đầy đồ đặc sản , Hựu Huyên không ăn hết đống đồ kia ,
nhưng cô một mực muốn mua , Lệ Bình không ý kiến cho đến khi cô nói : “
Em muốn mỗi ngày xem đồ , sờ lên nó , để cảm nhận được mình cùng anh đi
du lịch , không trở về.”
Cô nói , anh cười , cười thật to.
Xe đi qua vườn đào , Hựu Huyên ngủ thật lâu mới tỉnh dậy , cô dụi mắt , nén giận nói : “ Anh nên đánh thức em.”
“ Vì sao?”
“ Em ngủ , một mình anh lái xe , không ai nói chuyện với anh , không phải rất đáng thương sao?”
“ Không đâu.”
Lệ Bình nghe giọng nói quan tâm của cô , thấy cô tự nguyên giúp anh , điều này làm cho anh có tâm trạng tốt hơn . Kì thật , cô cũng không
phải cao ngạo như mọi người biết.
“ Đây là anh chàng khí phách , mệt cũng không muốn nói.” Cô cười nhạo anh.
“ Đúng vậy , cứng rắn chống đỡ là chuyện rất vất vả , cho nên ….” Ánh mắt anh đảo qua cô.
“ Không cần nói bóng gió em , em chưa từng phải cứng rắn chống đỡ , mỗi lần em làm đều thành thạo.”
“ Những lời này cũng rất cứng rắn chống đỡ.”
“ Nào có?”
“ Là ai luyện múa quá sức , đánh ngã cũng không đứng dậy nổi?”
Anh chặn họng cô , Hựu Huyên nhăn nhó , không nói tiếp.
“ Là ai chân đau núp ở một góc khóc? Là ai đánh chết cũng không đi
gặp bác sĩ ? Là ai đói đến nỗi đau dạ dày , đổ mồ hôi lạnh , còn lên sân khấu biểu diễn?” Lệ Bình càng nói càng lớn tiếng .
“ Làm sao anh biết …. À à , cô Giang bán đứng em?” Hựu Huyên bừng tỉnh , khôngtrách được cô Giang .
Cô liếc anh một cái.
“ Nghị lực của người nào đó đã bán đứng em , vì sao không giữ sức khoẻ một chút hả?”
Ngày đó anh nghe được cô Giang nói , tức đến nỗi suýt nữa chạy vọt vào sân khấu đánh cô mới hả giận.
“Em có mà , anh xem , năm ngày nay em ăn cơm rất nhiều đấy.”
“ 5 ngày liền , 500 ngày kế tiếp , 5000 ngày sau đó , 5vạn ngày thì sao? Tiếp tục gây sức ép cơ thể mình à?”
“ Còn cãi !” Khẩu khí hung hăng, hình như sự dịu dàng của mình bị chó tha đi mất rồi.
“ Được rồi , được rồi , em cam đoan lần sau sẽ không , đáng sợ nhất
là chấm dứt học đại học , em sẽ không tái phạm nữa , anh đừng lo lắng.”
“ Tốt nhất là …” Anh định giáo huấn tiếp, Hựu Huyên mở CD ra , khúc
nhạc phát ra , cô im lặng lắng nghe ,lải nhải của anh bị ca khúc cắt
ngang.
Hựu Đình phát sốt , vừa mới uống thuốc xong , Nghị Đạt và Tĩnh Phân
ngồi cạnh giường ru cô ngủ , vất vả lắm cô mới chịu ngủ , hai vợ chồng
nhẹ nhàng rời khỏi phòng cô.
Trở về phòng , Nghị Đạt xoay người , hỏi : “ Xảy ra chuyện gì thế ?”
“ Hựu Đình gọi điện cho Lệ Bình , ở trong điện thoại có giọng Hựu Huyên.” Tĩnh Phân nói xong , thở dài.
“ Hựu Huyên và Lệ Bình ở cùng nhau? Khôn