Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326314

Bình chọn: 9.00/10/631 lượt.

Đường Nhất Đường đang gục xuống. “Ai nổ súng! Ai cho các người nổ súng!” Anh ta gào thét, tay che trước ngực Đường Nhất Đường. Nơi viên đạn bắn trúng máu tươi đang chảy ồ ạt.

“Phải chết một lần…… Phải có người chết trước mặt anh một lần……” Đường Nhất Đường mỉm cười yếu ớt, cố trợn tròn mắt nhìn anh ta nói, “Bây giờ, anh hiểu được chưa……”

“Anh…… Em……” Đường Nhất Đình không nói nổi một câu đầy đủ. Dường như tỉnh khỏi cơn mê, anh ta khàn giọng quát: “Mau gọi xe cứu thương!”

“Bệnh viện gần nhất cách nơi này cũng vài trăm km,” Gerard nói, “Trước tiên cậu hãy đặt cậu ấy lên xe rồi chạy thẳng theo đường kia, tôi sẽ

thông báo cho xe cứu thương, để bọn họ để ý mấy người lúc đi đường.”

“Mấy người mau tới hỗ trợ!” Nghe Gerard nói xong, Đường Nhất Đình lập tức cho người đem Đường Nhất

Đường đặt vào ghế sau xe. Anh ta ngồi bên cạnh anh thay anh ôm miệng vết thương. Lập tức, xe chạy như điên trên con đường nhỏ xóc nảy.

“Nhất Đường, em không thể chết được, em đừng dùng cách này để uy hiếp anh!” Đường Nhất Đình không ngừng nói chuyện, không cho Đường Nhất Đường nhắm mắt lại.

“Anh thề, anh thề đi, vĩnh viễn không được ép buộc Bạch Khả ở chung với anh.” Đầu Đường Nhất Đường hơi nảy lên theo sự lắc lư của xe.

“Không, đừng nghĩ nhiều!”

“Em sẽ chết, là chú Lê nổ súng, anh cũng biết…… Kỹ thuật bắn súng của chú ấy rất chuẩn.”

“Không!”

“Nếu, anh không đáp ứng, chờ em lên thiên đường, gặp được mẹ, tuyệt đối sẽ không để bà…… Tha thứ cho anh…..” Đường Nhất Đường cố hết sức bắt lấy áo Đường Nhất Đình.

“Anh……”

“Nhanh thề đi,” Đường Nhất Đường dùng hết toàn lực, cắn răng nói, “Thề với mẹ!”

Đường Nhất Đình cúi đầu nhìn hai bàn tay dính đầy máu tươi đang túm áo mình của Đường Nhất Đường.

“Nói mau……” Giọng Đường Nhất Đường càng ngày càng yếu.

“Được, được, anh thề,” Không thể kháng cự cảm giác tội lỗi trong lòng, Đường Nhất Đình thất bại nhắm mắt lại nói, “Anh thề, anh thề với mẹ trên trời có linh thiêng, tuyệt đối sẽ không ép

buộc Bạch Khả ở chung với anh. Bằng không anh sẽ chết vì tai nạn, không

phải chết vì già. Được chưa!” Anh ta đột nhiên mở mắt nhìn về phía Đường Nhất Đường, lại thấy anh đang chậm rãi lúc lắc đầu.

“Đường Nhất Đình, nhớ kỹ lời thề của anh.” Nói xong, Đường Nhất Đường cười, rơi vào hôn mê.

Trong lòng đầy nghi hoặc và khiếp sợ, Đường Nhất Đình lại quên cả việc lay anh tỉnh lại.

Bóng đêm bao phủ cả con đường, xa xa chùm ánh sáng đỏ chớp lóe, càng

ngày càng gần. Trong nháy mắt, chùm ánh sáng đỏ kia biến thành đèn cấp

cứu trước cửa phòng phẫu thuật.

Đường Nhất Đình đứng ở trước cửa, ngẩng đầu lên, nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu. Cho dù lại lừa gạt bản thân rằng đó chỉ là ánh nắng, nhưng tâm tư

của anh ta từ đầu đến cuối đều như đang đặt trong cái bóng đêm vô hạn.

Đường Nhất Đường quả nhiên là người hiểu anh ta nhất trên thế giới này,

anh biết anh ta có thể không cần mạng sống của mình. Nhưng bởi những món nợ của anh ta với em trai, anh ta không thể để cho anh chết.

“Tiên sinh.” Lê Tường lo lắng gọi anh ta một tiếng.

Đường Nhất Đình không có phản ứng.

“Tiên sinh.” Lê Tường lại gọi một tiếng.

Lúc này Đường Nhất Đình mới quay đầu lại, ngơ ngẩn nhìn ông ta. Bỗng

chốc lại nhớ tới cái gì đó, anh ta túm áo Lê Tường nói: “Vì sao chú phải nổ súng!”

“Cậu ấy sẽ làm hại cậu bị thương.” Lê Tường bình tĩnh nói.

“Vậy chú cũng không thể nổ súng, chú muốn lấy mạng của nó!” Đường Nhất Đình kích động nói xong. Nhưng Lê Tường vẫn thản nhiên trấn

định dưới ánh mắt đầy phẫn nộ của anh ta. Anh ta không thể nào tính toán trả thù đối với người được anh ta coi là thầy tốt bạn hiền, cũng là vị

trưởng bối duy nhất thật sự quan tâm đến anh ta trên đời này.

Suy sụp buông tay ra, anh ta vô lực lui lại mấy bước tựa vào tường, bụm mặt thống khổ nói: “Chú Lê, mới trước đây chú còn nhìn nó lớn lên, nó còn là anh em ruột thịt của cháu, làm thế nào chú lại ra tay được……”

“Tiên sinh,” Lê Tường kéo lại áo nói, “Tình cảm của con người, phải được tôi luyện trong cuộc sống mới có thể vững

bền. Tôi đối với cậu ấy cũng có thân tình, nhưng đối mặt với sống chết,

người đầu tiên tôi nghĩ đến chắc chắn sẽ là cậu, bởi vì cậu mới là người một tay tôi nuôi lớn.”

“Nó giống cháu như đúc, thân tình của chú đối với cháu chẳng lẽ không chuyển lên người nó một ít được sao?”

“Không được. con người và động vật khác nhau ở chỗ đó. Động vật phân

biệt nhau qua mùi, mà con người lại thông qua tâm linh. Tôi không hiểu

tâm tư của cậu ấy, bởi vậy tuyệt đối không thể sinh ra loại tình cảm cha con giống như cậu.” Lê Tường dừng lại, cho Đường Nhất Đường thời gian suy nghĩ, sau đó ông ta nói: “Cậu hiểu chưa, Nhất Đình.”

Trong đầu Đường Nhất Đình cùng lúc vang lên tiếng Đường Nhất Đường, anh

nói: “Phải chết một lần anh mới có thể hiểu được. Bây giờ, anh hiểu được chưa.”

Rốt cuộc phải hiểu cái gì đây? Hiểu rằng vận mệnh của anh đã bị anh tự

tay đẩy về hướng thất bại? Những thứ anh luôn chờ mong chỉ có thể gặp

thoáng qua? Anh nên nhìn hạnh phúc của người khác mà tự liếm vết thương

của mình?

“Hiểu rồi, hiểu rồi, các người luôn muốn tôi hiểu, nhưng


Insane