
mà nói, cô ấy là tất cả của em.” Đường Nhất Đường nói.
“Được rồi, tất cả cuối cùng sẽ rõ vào ngày 4 tháng 7. Chỉ có điều theo anh được biết, trước mắt cô ấy cùng ‘Em trai’ đang sống với nhau rất vui vẻ, có xu hướng vui đến quên cả trời đất ấy.”
Trước khi đi, Đường Nhất Đình rất tùy ý bỏ lại những lời này.
Không hề bị ảnh hưởng, Đường Nhất Đường cứ theo lẽ thường luyện tập động tác và ngữ khí của Đường Nhất Đình. Rất nhiều ngày qua đi, anh rất vừa lòng với thành quả của mình, nhưng dù sao vẫn không được Tần Thanh nghiệm thu.
Đứng trước cửa sổ, anh ngẩng đầu dưới ánh mặt trời, dùng biểu tình rất thỏa mãn nói: “Ồ, thời tiết hôm nay rất đẹp.” Nói xong, anh hỏi Tần Thanh: “Là như thế này sao?”
“Ừ…… Vẫn không giống lắm.” Đã là lần thứ năm, Tần Thanh vẫn có cảm giác động tác của Đường Nhất Đường có chỗ thiếu hụt, nhưng không thể nói cụ thể là chỗ nào.
Hai người nghiên cứu nửa ngày, Tần Thanh tự mình làm mẫu rất nhiều lần, rốt cuộc, Đường Nhất Đường cũng phát hiện ra chỗ có vấn đề.
“Tần Thanh, thật ra tôi bắt chước đã rất hoàn mỹ, tôi không phải nói cô bới lông tìm vết, mà là…… Cô vẫn không biết vấn đề là ở đâu sao?”
Tần Thanh lắc đầu.
“Vấn đề là ở cô.” Đường Nhất Đường nói, “Người cô yêu là Đường Nhất Đình không phải tôi. Cho nên, cho dù tôi đã rất cố gắng bắt chước bộ dạng của anh ấy, nhưng trong lòng cô, tôi trước sau đều không giống anh ấy, thủy chung vẫn không thay thế được anh ấy.”
“Thì ra là vậy.” Tần Thanh để bàn tay ra sau đầu, “Anh đừng lúc nào cũng nhắc nhở tôi, ngộ nhỡ đầu óc tôi nóng lên, phản bội anh thì sao?”
“Cô sẽ không. Đây là điều tôi chắc chắn. Mà quan trọng hơn là, cô cho tôi lòng tin.”
“Lòng tin gì?”
Đường Nhất Đường cười mà không đáp.
Mà lúc này, Đường Nhất Đình đã bắt đầu xây dựng lòng tin.
Anh ta đương nhiên hiểu, muốn Bạch Khả lập tức nhận ra anh ta là không thể. Trước kia đã thử vài lần, đều là lúc thần chí cô không rõ. Vì lâu dài, anh ta không ngại dùng thân phận của Đường Nhất Đường để cô tiếp nhận anh, dần dần, cô tự nhiên sẽ sinh ra cảm tình với anh.
Trở lại mùa thu năm trước, nếu anh làm quen với cô, vậy bây giờ người cô yêu thương không phải là Đường Nhất Đình anh sao? Nếu khi đó có khả năng này, thì tại sao bây giờ không thể chứ? Anh chỉ là hơi thiếu may mắn và một cơ hội so với Đường Nhất Đường mà thôi.
“Tiên sinh.” Lê Tường bưng tới một ly cà phê đặt trên bàn.
Đường Nhất Đình nhìn ông ta, tiếp tục lẩm bẩm với cuốn sách.
“Tiếng Trung của cậu ngày càng tốt.” Lê Tường nói.
“Phải không, cám ơn.” Đường Nhất Đình nói, “Cháu đã luyện tập rất lâu.”
Bởi vì nói tiếng Trung gượng gạo, nên mỗi lần gặp cô, anh đều không dám nói nhiều. Vì vượt qua chướng ngại này, vì cuộc gặp mặt kế tiếp có thể phóng tâm mà nói thoải mái, anh đặc biệt mua sách tiếng Trung về để sửa phát âm.
Thoáng nhìn Lê Tường vẫn đứng bên cạnh, anh buông sách nói: “Chú Lê, chú còn gì muốn nói cứ nói đi.”
“Đúng vậy, tiên sinh.” Lê Tường nói, “Mấy ngày nay cậu vội lo chuyện của thiếu gia Nhất Đường, tôi vẫn không tìm được cơ hội nói với cậu, bên thành Trung Quốc đã xảy ra vấn đề. Rất nhiều công nhân chê tiền lương quá thấp, đều bãi công.”
“Bãi công? Bọn họ muốn bị trục xuất về nước?”
“Tôi nghi ngờ có người ở sau lưng thao túng bọn họ. Cậu còn nhớ công hội Hoa Kiều lần trước, mấy người đứng đầu nhà xưởng bị cậu dạy dỗ kia không?”
“Mấy kẻ tiểu nhân âm hiểm với tầm nhìn hạn hẹp cũng động được vào cháu?”
“Không riêng gì bọn họ, còn có……”
“Chú muốn nói là nguyền rủa?”
Lê Tường cam chịu.
“Chú Lê, cháu tin bất cứ việc gì đều phải tự mình tranh thủ, cháu sẽ không khuất tùng vận mệnh. Cho dù vận mệnh có tồn tại hay không.”
Do dự một lúc, Lê Tường nhìn anh nói: “Xin yên tâm, bất luận thế nào tôi đều đứng bên cậu.”
“Cái này cháu biết.” Đường Nhất Đường nói. Từ trước đến nay, cho dù anh làm cái gì, thì dù Lê Tường không đồng ý, nhưng chỉ cần anh kiên trì, ông vẫn làm đủ mọi cách để giúp anh.
“Chúng ta có thể tìm ngài Bernard để thương lượng, anh ta chắc có thể giúp.” Lê Tường nói.
“Anh ta? Anh ta đã sớm xuất phát đi sắm vai rồng phun lửa trong thần thoại rồi. Hơn nữa, anh ta cũng không phải thằng ngốc như trước kia. Từ sau khi nhà bọn họ bị phá sản, chúng cháu đã nhiều năm không gặp. Mấy năm nay đã xảy ra cái gì, anh ta không hề đề cập tớ. Cháu còn có thể tín nhiệm anh ta như trước sao? Yên tâm, chút việc nhỏ ấy cháu vẫn có thể dọn dẹp.”
Đang nói, anh nghe được tiếng đập cửa.
Lê Tường đi đến mở cửa, một hầu nữ đứng ngoài cửa nói: “Tiên sinh Trầm Trùng Dương đã trở lại, đang ở trong sân.”
“Quả nhiên giống như Gerard dự đoán.” Đường Nhất Đình vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài.
Khi anh đi đến phòng khách, vừa vặn thấy Trầm Trùng Dương mang theo một túi du lịch đơn giản, một chân sải bước vào trong nhà. Anh chú ý tới khăn len quàng cổ màu đỏ trên cổ cậu, cười hỏi: “Cũng sắp đến mùa hè, nhóc không nóng sao?”
“Tàm tạm.” Trầm Trùng Dương ném túi lên sô pha, uống từng ngụm từng ngụm nước trà mà người hầu đưa tới.
“Là cô ấy đan cho nhóc?” Đường Nhất Đình phát giác ra cái gì đó, vươn tay kéo khăn quàng cổ của