
dùng lưỡi cùng răng nanh chậm rãi liếm mút.
“Gọi tên anh.”
“…”
“Bắc Bắc?” Một tay khác của hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
Nam Bắc cúi đầu, nhẹ nhàng mà rên rỉ, ý thức hỗn loạn.
Tay Trình Mục Dương vuốt ve những nơi mẫn cảm của cô, thậm chí lưu
luyến ở phía trong đùi. Cô đè nén không được, trằn trọc cam chịu kêu tên hắn. Cô muốn nói, Trình Mục Dương, anh là cái đồ khốn, nhưng yết hầu
tắc lại, căn bản không nói nên lời.
Cô chưa bao giờ biết, giữa hai người lại có sự hấp dẫn thân thể như vậy.
Là trí mạng, là cho nhau hấp dẫn.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, đinh tai nhức óc. Như là điện thoại của Thẩm Gia Minh.
Cô mông lung suy nghĩ, nếu tên kia chạy tới thật thì không chừng sẽ
cùng Trình Mục Dương một phen sống chết a. Trình Mục Dương rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hôn môi cô, đầu lưỡi hắn mặn chát, hẳn là do mồ hôi trên người cô. Cô nhíu mi, nơi có thể hấp thu dưỡng khí đang bị hắn ngăn
chặn.
Không ngừng hôn môi, tay hắn bỏ đi quần áo của cô, dùng đầu gối mạnh
mẽ tách hai chân đang gắt gao khép chặt của Nam Bắc, cách lớp vải quần
mềm mại mà ma sát đùi trong của cô.
Cảm nhận được dị vật của hắn, cô nhịn không được mà run rẩy, cũng khiến cô chớp được tia lí trí cuối cùng.
Nam Bắc đẩy mạnh hắn ra, bởi vì động tác rất bất ngờ nên khiến cả hai người ngã xuống thảm. Bàn tay Trình Mục Dương lót sau đầu cô để cô
không bị chấn động mạnh.
Nam Bắc bị ngã có chút mông lung, chỉ biết nhìn ánh mắt của hắn.
“Có đau không?” Trình Mục Dương đang hỏi.
Cô lắc đầu, ngực phập phồng kịch liệt, dưới ánh đèn đã thấy làn da đầy mồ hôi.
Không phải không muốn nói chuyện mà do thiếu dưỡng khí nên hít thở không thông.
Kháng cự kịch liệt này của cô, Trình Mục Dương không phải không biết.
“Được rồi, được rồi.” Trình Mục Dương ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về sau
lưng, thấp giọng nói: “Em đang bệnh, là anh không tốt. Chờ chuyện này
chấm dứt anh sẽ dẫn em đến Moscow.”
Lần này không phải là câu hỏi, cũng không có ý muốn trưng cầu ý kiến của cô.
Hắn chính là tuyên bố cho cô: Trình Mục Dương hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Đợi đến lúc Trình Mục Dương rời đi, cô bước vào toilet, nhìn thấy
trên người mình toàn là dấu vết hắn lưu lại, thậm chí trên cánh tay cũng có hương vị của hắn. Cô nhìn gương đến xuất thần, không biết là đang
suy nghĩ điều gì.
Từ toilet đi ra, toàn bộ trong phòng đều hỗn loạn. Trên giường quần
áo tứ tung, thảm bạc cùng ra giường nhàu nhĩ, thậm chí điện thoại cũng
rơi trên thảm.
Người này, quả thật rất đáng sợ.
Đáng sợ nhất là, cô ở trước mặt hắn lại dễ dàng khuất phục.
Nam Bắc đi qua, nhặt điện thoại lên, gọi lại một chuỗi dãy số.
Sau mấy hồi chuông, cô nghe được giọng của Nam Hoài: “Bắc Bắc?”
Cô dạ.
“Sinh bệnh sao?” Nam Hoài hỏi cô.
“Ân, buổi chiều cùng ông Thẩm xem hát, mặc quá ít.” Giọng mũi của cô
quá nặng, nghe rất rõ ràng, “Em đại khái cũng biết được vì sao anh bỏ
cuộc làm ăn này.”
Nam Hoài nở nụ cười: “Nhớ rõ những lời anh nói với em không? Em gái của anh.”
Cô đương nhiên nhớ rõ.
Khi cô một lần nữa trở về Uyển Đinh, Nam Hoài từng nói, nơi này là
quê cha đất tổ của cô. Từ nay, cô không cần phải trôi dạt khắp nơi, trốn tránh những cuộc ám sát, chỉ cần vui vẻ chọn một người mình thích,
không cần giàu có, đơn giản chỉ sống một sống không phải lo lắng về điều gì.
“Chúng ta luôn hợp tác với quân nổi dậy của Myanmar, mà CIA nhiều năm qua luôn xúi giục các tổ chức phi chính phủ ở Đông Nam Á cùng Trung
Đông.” Cô chậm rãi nhớ lại vài chuyện. “CIA đối với Iran, Guatemala cùng Chi Lê đảo điên chính quyền, bọn họ có đủ tự tin để lặp lại điều đó với Myanmar. Cho nên, anh trai, sự hợp tác của chúng ta với CIA chưa chấm
dứt đúng không? Vì thế anh mới không tham dự vụ làm ăn trên du thuyền
lần này.”
“Sự việc không có phức tạp như vậy.” Nam Hoài không phản bác cũng
không tán thành: “Chúng ta sẽ không làm bạn quá mật thiết với bất cứ ai, cũng không có kẻ thù cố định. Nhưng mà, nếu có khả năng, mười năm tới,
anh không hi vọng CIA là kẻ thù của chúng ta.”
“Em biết.” Cô thấp giọng nói.
Đây cũng là nguyên nhân mà bốn năm trước khi từ Bỉ trở về, cô không bước chân ra khỏi phạm vi thế lực của gia tộc.
Khi đó, Nam Hoài cùng CIA hợp tác tẩy trừ các tổ chức phi chính phủ ở khu Tam Giác Vàng [1'>. Hai bên hợp tác rất khăng khít, nhưng không ai biết sau lưng mình có
bao nhiêu thế lực thù địch, bao gồm cả liên minh CIA, bất cứ lúc nào
cũng có thể thành kẻ thù.
Mà cô, chính là uy hiếp duy nhất của Nam Hoài.
Cho nên, cô chấp nhận sự hạn chế này, tận lực hoạt động trong phạm vi khống chế của Nam Hoài.
Những vụ làm ăn trong tay Nam Hoài cô chỉ biết chút ít, mới đầu cũng
chỉ là phỏng đoán. Nhưng hiện nay nghe được câu trả lời của anh, cô có
thể xác định một điều: Liên minh của Nam Hoài, chính là kẻ thù của Trình Mục Dương.
—Hết chương 12—
***
Chú thích:
[1'> Tam giác Vàng (tiếng Anh : Golden Triangle – tiếng
Thái : สามเหลี่ยมทองคำ ) là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanmar, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc
phiện lớn nhất thế giới. Nằm trên bờ sông MêKông thuộc đị