
oàng thượng xin bớt giận, kỳ thật… kỳ thật nô tỳ đã tốt lên rất nhiều, chỉ là cảm thấy hơi mệt, muốn ngủ một giấc.” Hàn Lăng vội vàng nói thêm. Nàng không muốn vì bản thân nhất thời nói dối mà hại một mạng người.
“Là vậy à!” Vi Phong không khỏi thở dài một hơi, “Vậy ngươi ở đây nghỉ ngơi đi.”
“Nô tỳ không dám! Nô tỳ thân phận thấp kém, long sàng tôn quý vô cùng, làm sao có thể làm hư nó.” Hàn Lăng cả kinh, vội vàng cự tuyệt.
“Đây là giường của trẫm, trẫm muốn thế nào thì là thế ấy!” Vi Phong nói xong liền đặt nàng nằm xuống.
Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Tử hoàng đế này luôn luôn quan niệm giai cấp rất nặng, sao hôm nay lại thay đổi tính nết, ra vẻ người tốt như vậy? Một khi nằm xuống, nhất định sẽ phát sinh một việc, loạn động còn có thể… Vậy thì tâm huyết trước đây chẳng phải là uổng phí rồi sao?
“Hoàng thượng, nô tài có việc bẩm báo!” Đang trong tình huống khẩn cấp thì bên ngoài truyền đến thanh âm lanh lảnh khiếp đảm của Lục công công.
“Có chuyện gì mau nói!” Chuyện tốt đột nhiên bị cắt đứt, Vi Phong rõ ràng là không vui.
“Nô tài… nô tài muốn nhắc hoàng thượng, người đã hẹn sứ giả các nước cùng dùng bữa, thời gian đã đến, thỉnh hoàng thượng mau chuẩn bị.” Lục công công vừa rồi cũng thấy Vi Phong ôm Hàn Lăng đi vào, tự nhiên hiểu bên trong sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại nghĩ quốc sự quan trọng hơn, Lục công công không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm.
“Hoàng thượng, người mau đi đi, đừng để sứ giả chờ lâu sẽ không tốt!” Hàn Lăng mừng thầm, vội vàng nắm cơ hội.
“Ngươi… đang nghĩ cho ta sao?” Vi Phong ánh mắt lấp lánh, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, đáy lòng nảy lên một niềm hân hoan mà chính hắn cũng không phát giác.
“Ta…” tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn, Hàn Lăng thoáng suy nghĩ rồi nói: “Nô tỳ thân là con dân của Dụ Trác hoàng triều, tự nhiên hy vọng thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, phồn vinh giàu mạnh.”
“Tiểu nhân nhi, còn không chịu thừa nhận?” Vi Phong khóe miệng hiện lên nụ cười, “Vậy ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi, trẫm đi bồi sứ giả.”
“Ách, nô tỳ muốn về Ti Thải phường.”
Yên lặng nhìn nàng một hồi, Vi Phong gật đầu, “Được rồi, trẫm kêu Lục công công đưa ngươi về.”
“Không cần phiền phức như vậy, nô tỳ cũng không phải là không biết đường.” Hàn Lăng thuận thế nhảy khỏi giường, không dám dừng lại một giây nào nữa, nhanh như chớp lao ra khỏi tẩm phòng.
Nhìn bóng lưng nàng dần dần biến mất ngoài cửa, con ngươi đen thâm thúy của Vi Phong hiện lên một tia hứng thú cùng tính toán… Sau giờ ngọ, ánh sáng rực rỡ chiếu qua cửa sổ, làm căn phòng yên lặng thêm phần ấm áp. Hàn Lăng ng ồi trước bàn, hai tay bận rộn, không phải vẽ mà là đang bận làm các quân bài.
Trải qua việc hôm trước, nàng biết Vi Phong đối với việc thị tẩm kia đang rất mơ hồ, thậm chí bắt đầu nghi hoặc. Linh cảm của phụ nữ cho Hàn Lăng biết Vi Phong sẽ không chịu để yên, nói không chừng sẽ còn có thể yêu cầu bản thân thị tẩm.
Nàng không phải là thần tiên, thuật thôi miên cũng không thể lần nào cũng đem ra sử dụng được. Khổ sở suy nghĩ một phen, cuối cùng cũng nghĩ ra hướng giải quyết khác: bài pu-khơ, ở cổ đại lạc hậu này có thể dùng làm trò tiêu khiển.
Không tìm thấy chất liệu giấy tương tự hiện đại, Hàn Lăng không thể làm gì khác hơn là dùng giấy Tuyên Thành, dán nhiều lớp lại với nhau, lại dùng kéo cắt thành các hình dạng lớn nhỏ, bằng trí nhớ vẽ ra các họa tiết và hoa văn, cuối cùng cũng làm thành một bộ bài. Mặc dù không được đẹp như ở hiện đại nhưng cũng miễn cưỡng coi được.
Mặt khác, vì tình thế khẩn cấp, nàng còn làm thêm một bộ dự phòng, để khi hỏng bộ này thì có bộ khác thay.
“Hàn lăng, Vương đại nhân tìm ngươi.”
Hàn lăng cảnh giác thu hồi các quân bài, ngẩng đầu nhìn, là Ti thải.
“Vương đại nhân? Cảnh Thương?”
“Ân!” Ti Thải gật đầu, mắt nhìn chăm chú vào tay Hàn Lăng, hiển nhiên là nàng đã thấy những quân bài “cổ quái” kia.
Hàn Lăng nghe xong thì ngẩn ra. Hôm đó sau khi rời khỏi Dụ Nhân cung, nàng chạy quay lại Vân Tiêu đảo, đáng tiếc ở đó chỉ còn mặt cỏ im ắng, một bóng người cũng không có, Cảnh Thương đã sớm rời đi. Sau đó, nàng có đi tìm Cẩm Hoành hỏi dò tin tức của hắn nhưng Cẩm Hoành cũng không biết hắn đã trở về thành.
Tìm hắn, cũng không biết phải thích cái gì, chỉ muốn biết thương thế của hắn ra sao. Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ không gặp lại mình, không ngờ hôm nay lại tới. Bỏ qua những nghi hoặc, Hàn Lăng cất những quân bài pu-khơ vào trong lòng, cười với Ti Thải rồi đi ra khỏi tẩm phòng.
Dưới tán đại thụ, nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn sưng đỏ của hắn, Hàn Lăng nhịn không được hỏi: “Cảnh Thương, ngươi có sao không? Vết thương… còn đau không?”
“Ngươi, đây là quan tâm ta? Thật lòng sao?” Vương Cảnh Thương không đáp, hỏi ngược lại Hàn Lăng. Ánh mắt ôn hòa trở nên sắc bén, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu nàng.
“Ta…” hắn vẫn không tha thứ cho bản thân, vẫn nổi giận! Hàn Lăng khổ sở cúi đầu.
Hai người cứ đứng yên như vậy, một hồi lâu sau Vương Cảnh Thương nói trước: “Đi theo ta!”
“Đi theo ngươi?” Hàn lăng một lần nữa ngẩng đầu lên.
“Đúng!” Đôi mắt hắn lóe sáng, mang theo vẻ thành khẩn cùng ki