
iếp tục nói chuyện.
Có người quấn một khăn bông rất lớn lên người hắn, lau tóc cho hắn.
Vải bông lông xù này, khô ráo mềm mại, dĩ nhiên là cho tới bây giờ hắn chưa thấy
qua.
Người đàn ông mới vừa rồi gọi người lấy rượu lại hỏi: "Nhị thiếu,
ngài có chỗ nào không thoải mái không?" .
Tống Tử Kính không thích cách xưng hô của hắn, trước chọn trọng điểm
trả lời, nói: "Tại hạ tất cả đều tốt, chính là không biết gia phó cùng ta
rơi xuống nước thế nào rồi? Đại ca có vớt lên được những người khác
không?"
Trương Lôi nghe câu trả lời kỳ quái đến cực điểm này, sau một lúc lâu mới
nói: "Cái kia, chỉ có một mình ngài rơi xuống nước thôi."
Xem ra là không tìm được gia bộc của mình. Tống Tử Kính không khỏi thở dài,
nghĩ rằng những người hầu đều không biết bơi, sợ là đã lành ít dữ nhiều rồi.
Chính hắn nắm lấy khăn bông lau khô nước trên mặt, vén tóc mái, ngẩng đầu nhìn
lên, thoáng chốc sửng sốt.
Chỉ thấy trước mặt mình ngồi một cô gái hơn hai mươi, dung mạo coi như
thanh tú, chính là tóc cắt chỉ tới bên tai, mặc áo bông màu xanh lam to sụ,
lại chỉ mặc quần không mặc váy. Quần vải thô kia còn bó sát người, cô gái lại
ngồi, đường cong hai chân lộ liễu cũng không biết xấu hổ chút nào. Chẳng những
như thế, trên chân còn đi một đôi hài da trâu, hình dáng cũng cực kỳ cổ quái.
Tống Tử Kính nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện chung quanh cả trai lẫn gái, đều
trang điểm tương tự. Nam tóc quá ngắn, dán vào da đầu, có người còn có thể đội
mũ cổ quái chỉ che một phần. Nữ tất cả đều mặc quần vải thô, nếu tóc
không ngắn, thì là tóc tai bù xù.
Tống Tử Kính nhìn nam nữ đó tuổi cũng không nhỏ, khuôn mặt ai ai cũng mệt mỏi,
nữ thì ai ai tóc cũng khô vàng. Trong lòng hắn không khỏi run lên, chẳng lẽ
mình bị một đám khổ dịch cứu lên?
Nhưng ở Đông Tề, làm Lại Bộ Thượng Thư bốn năm, Tể Tướng ba năm, nhưng không biết
triều đình có nô dịch quan tướng cùng khổ dịch sung quân đến vùng này.
Tần Hiểu Nhiễm thấy ánh mắt "Tống Tuấn Hiền" dại ra, nửa ngày
cũng không nói chuyện, sốt ruột nói: "Tống tiên sinh, Tống tiên sinh ngài
sao vậy?"
Tống Tử Kính đưa ra tay túm lấy cổ tay cô, "Sao cô biết ta họ Tống?"
.
Đối mặt với trận địa sẵn sàng đón quân địch, Tống Tử Kính cho rằng gặp phải
thích khách, Tần Hiểu Nhiễm trả lời, không quên nhìn trời kinh bỉ:
"Ngài không có việc gì là tốt rồi. Mau đi thay quần áo đi, đừng đùa."
"Đúng vậy đó, nhị thiếu." Trương Lôi cũng lau mồ hôi lạnh, "Đây
là lúc đùa sao? Không phải. Ngài cẩn thận cảm lạnh. Tôi còn có việc muốn nói với
ngài."
Mọi người cũng bảy miệng tám lời khuyên Tống Tử Kính đi thay quần
áo. Ngữ điệu thoải mái của bọn họ ngược lại khiến Tống Tử Kính đang căng
thẳng có chút không biết làm thế nào cho phải.
Cái cô nương tên Hiểu Nhiễm không nói hai lời liền đến đỡ Tống Tử Kính.
"Không nhọc cô nương." Tống Tử Kính vội tránh ra, "Tại hạ tự
mình làm?" .
Còn tại hạ. Người có thể xưng "tổ tông" cô , giờ lại xưng "Tại hạ"
rồi.
Tần Hiểu Nhiễm nhịn không được hừ cười lạnh một tiếng.
* Hà đồng - 河童: là một sinh vật huyền thoại, một loại thuỷ quái trong
văn hoá dân gian của Nhật Bản.
Tống Tử Kính cố hết sức đứng lên, ngẩng đầu nhìn, lại
sợ ngây người lần nữa.
Đây là nơi nào?
Đập vào mắt đó là cung điện nguy nga, chỉ thấy gạch ngọc khắp nơi, ngói vàng lợp
mái, mái cong đấu củng*, rường cột chạm trổ.
* đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những
thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa
các củng gọi là đấu
Tống Tử Kính hắn làm quan nhiều năm, chẳng phải chưa gặp qua hoàng cung đại điện.
Nhưng, hắn rõ ràng là rơi xuống nước ở vùng núi sông xa xôi hẻo lánh, sao có thể
lưu lạc đến cung điện?
Mà người bên cạnh rõ ràng đều giống như người hầu, sao có thể công khai
đi lại trong hoàng cung như vậy.
Tần Hiểu Nhiễm không nhẫn nại chờ Tống Tử Kính ngẩn người, lôi kéo hắn đi về
phía phòng nghỉ. Nơi đó có phòng tắm, trước nhanh chóng để Thái Tử Gia này tắm
nước ấm.
Tống Tử Kính đi theo cô, mới phát hiện cung điện này chẳng những lớn, hơn nữa tất
cả nam nữ trong cung đều trang điểm quái dị, nữ cho dù có mặc váy, cũng đều mặc
quần bó sát ở bên trong, giày cao lại nhọn, không biết các cô đi đường kiểu gì.
Chẳng lẽ đó là một loại hình phạt sao?
Còn có, trong tay nhiều nam nữ cầm một cái hòm nhỏ, đi đến một chỗ, liền tiến đến
trước mặt khoa tay múa chân một chút, còn có người nhìn hòm làm khuôn mặt tươi
cười. Thật sự quỷ dị. .
Lại nói dưới bậc thềm đại điện kia, không phải chậu hoa, ngược lại là hai
cái thùng gỗ, mặt trên viết. . . . . .
"Tái chế. . . . . . Không thể tái chế. . . . . ."
Vì chiếu cố du khách Hongkong mà in chữ phồn thể, Tống Tử Kính nhận ra được.
Nhưng ý trên đó hắn lại không hiểu.
Còn có đống chữ như nòng nọc đằng sau, là tiếng nước nào.
Tần Hiểu Nhiễm đi vài bước, phát hiện "Tống Tuấn Hiền" không đi
theo. Cô nhìn lại, Tống thiếu gia đang hết sức chuyên chú nghiên cứu thùng rác,
cô suýt chút nữa 囧 chết
"Tôi nói, nhị thiếu, xin ngài đừng đùa! Ngài muốn bị