Món Ăn Riêng Của Bạn Gái

Món Ăn Riêng Của Bạn Gái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322022

Bình chọn: 8.00/10/202 lượt.

thân, "Ba!"

"Việt Đàn thích Tĩnh Thư."

Cổ Việt Sâm cả kinh, "Ba nói Việt Đàn thích Tĩnh Thư? Không thể nào! Việt Đàn làm sao có thể thích cô gái béo đó?"

Vừa nghe Cổ Việt Sâm nói Văn Tĩnh Thư béo, khuôn mặt đang tươi cười của Cổ ba trầm xuống trong nháy mắt, "Tối nay ăn cơm hộp!"

"Lại là ăn cơm hộp!" Cổ Việt Sâm không hiểu ra sao.

Ngoài Cổ lão gia không ngạc nhiên, mọi người ai cũng hoang mang, Cổ Việt Đàn khi nào thì trở nên có nhân tính như vậy?

Ăn cơm hộp, đương nhiên là không thể nào!

Bữa tối nay của nhà họ Cổ là do ba vị đầu bếp kia nấu, cả nhà trên mặt đều không có biểu hiện gì là thèm ăn cả.

Ăn xong bữa tối, Cổ lão gia lôi kéo Văn Tĩnh Thư cungf ông ở phòng khách xem tivi, Cổ Việt Đàn cùng Cổ Việt Sâm ở một bên thương thảo công việc.

"Anh thật muốn thôn tính điện tử Đông Á sao? Hiện tại ngành điện tử đã đến trạng thái bão hoà rồi. Chúng ta làm như vậy có thể là rất mạo hiểm hay không?" Cổ Việt Sâm nghi ngờ quyết định của Cổ Việt Đàn.

Cổ Việt Đàn cười lạnh, "Chính là bởi vì đến trạng thái bão hoà, anh mới quyết định muốn thôn tính Đông Á điện tử."

"Sao nói vậy?"

"Đây là một loại thao tác ngược. Em ngẫm lại đi, ngành điện tử đột nhiên tăng mạnh, mọi người đều muốn phân chia chén canh, đến khi bão hoà, cạnh tranh đang gay gắt, rất nhiều công ty đóng cửa, chúng ta thừa dịp lúc này thu mua giá thấp, sau đó tập hợp lại, có phải hay không làm ít công to?"

"Chuyện này......." Cổ Việt Sâm cẩn thận cân nhắc cách nói của Cổ Việt Đàn, "Không phải là không có lý."

Văn Tĩnh Thư nghe Cổ Việt Đàn giải thích sự tình, không thể không bội phục hắn, có thể nổi danh trên thương trường như vậy thật đáng khâm phục.

Cổ ba giật góc áo của nàng, chỉ vào tivi, "Tĩnh Thư, cô gái trong TV kia có phải chị cháu không?"

Văn Tĩnh Thư khiếp sợ vội vàng hoàn hồn, ánh mắt nhìn vào tivi. Quả nhiên là Văn Tâm Vũ!

Cổ ba nói, đồng thời cũng khiến cho Cổ Việt Đàn cùng Cổ Việt Sâm chú ý.

Một đám phòng viên đem mic hướng về Văn Tâm Vũ. "Chúc mừng cô, Văn tiểu thư, căn cứ điều tra, sản phẩm của quý công ty lần này ở trên thị trường nhận được phản ứng rất tốt."

"Cám ơn các vị quan tâm, sản phẩm mới của công ty chúng tôi đang lưu hành trên thị trường có phản ứng rất tốt." Văn Tâm Vũ lộ ra vẻ tươi cười rạng rỡ.

"Theo phỏng đoán, năm nay doanh thu của quý công ty có thể đạt tới hàng triệu, cô có ý kiến gì không?"

Văn Tâm Vũ mỉm cười, "Phương diện này tôi cũng không dám tuỳ ý phỏng đoán, tuy nhiên lấy thành tích tiêu thụ trước mắt hiện nay, hàng triệu sẽ không thành vấn đề."

Triệu? Văn Tĩnh Thư không hiểu vì sao phát đau tim.

Chuyện này có ý gì? Thời khắc nàng cùng Cổ Việt Đàn chia lìa rất gần.

Văn Tĩnh Thư đột nhiên đứng dậy đi lên lầu hai.

Cổ ba vẻ mặt khó hiểu nhìn Cổ Việt Đàn cùng Cổ Việt Sâm, "Tĩnh Thư làm sao vậy?"

"Không biết." Cổ Việt Sâm nhún nhún vai, vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.

Cổ Việt Đàn cũng không biết rõ, hắn đứng dậy đi theo lên lầu hai, đứng ở trước cửa phòng của nàng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

"Tĩnh Thư, là anh, mở cửa."

"Không, tránh ra, để em yên một chút."

Cổ Việt Đàn ngẩn ra.

Một trận thanh âm nghẹn ngào truyền ra.

Nàng đang khóc?

Cổ Việt Đàn dùng sức đập cửa, "Cho anh đi vào, nghe thấy không? Văn Tĩnh Thư, anh ra lệnh cho em lập tức mở cửa."

Nàng không để ý đến lời đe doạ của hắn, "Không cần, anh tránh ra!"

Hắn tức giận đến gắt gao mím miệng mím môi, "Đừng tưởng rằng đóng cửa lại anh sẽ không có biện pháp đi vào!"

Nàng cũng không tin, đóng cửa lại mà hắn còn có biện pháp tiến vào.

Nàng vùi mặt vào gối, lên tiếng khóc lớn.

Cạch cạch cạch cạch........tiếng gì vậy?

Nàng ngẩng đầu lên, trong phút chốc ngừng tiếng khóc, đôi mắt mở lớn.

Vách tường trong nháy mắt vỡ ra một lỗ to có thể để cho một người đi qua!

Chuyện này này này này này......cái cửa này, hơn nửa năm qua nàng hoàn toàn không biết!

Cổ Việt Đàn nhìn Văn Tĩnh Thư, "Nói cho anh biết, em vì sao khóc?"

Nàng có thể nào nói cho hắn biết lời nói của văn Tâm Vũ?

"Không vì sao, chỉ là muốn khóc."

Nàng chính là bởi vì muốn khóc mà khóc lớn? Không có khả năng, nàng không phải là cô nhóc hay khóc!

Hắn bước đi đến bên giường, kéo nàng dậy, nhìn vào mặt nàng, "Nếu em có gì bất mãn thì phải đối mặt với anh nói rõ, không được tự nhốt mình trong phòng, hiểu không?"

"Buông ra!" nàng ý đồ đẩy tay hắn ra nhưng lại khiến cho hắn càng nhanh chóng ôm lấy, đành phải nói: "Tâm Vũ nói không đến ba tháng, chị ấy sẽ đón em về nhà......."

Nhất thời, bàn tay to buông lỏng, vẻ mặt trở nên mê hoặc cùng thân thiết.

"Văn Tâm Vũ thật sự nói với em như vậy?"

"Ừ." Hắn đột nhiên chau mày tự hỏi về lời nói của nàng.

Có thể về nhà, vì sao nàng khóc khổ sở?

Hắn vươn cánh tay vòng trụ thắt lưng của nàng, "Không cần lo lắng Văn Tâm Vũ. Nếu em thật sự muốn vè, không cần cô ấy tự tới đón, anh sẽ tự mình đưa em trở lại nhà, nếu em không muốn......."

Văn Tĩnh Thư hai mắt đẫm lệ kinh ngạc nhìn hắn. Nếu nàng không muốn trở về thì như thế nào? Vì sao hắn không nói cho hết lời hết nghĩa?

Nếu hắn không nói, gan to, da mặt dà


The Soda Pop