Polaroid
Mời Tân Lang Lên Kiệu Hoa

Mời Tân Lang Lên Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321661

Bình chọn: 8.00/10/166 lượt.

này hắn run rẩy lợi hại hơn.

"Nó. . . . . . Là âm thanh gì thế?"

Hoắc Húc Dương thản nhiên nói: "Tiếng cười nữ nhân."

"Dạ, là tiếng cười của quỷ. . . . . ." Ai nha mẹ ta ơi! Thật sự có đồ không sạch sẽ nha! Cát Lợi sợ tới mức tay càng ôm sát chủ tử.

"Nói bậy! Trên đời này ở đâu ra quỷ." Hoắc Húc Dương cúi đầu nghiêm nghị.

Cát Lợi cố nuốt nước miếng xuống, ngẩng mặt tìm kiếm bóng dáng nữ quỷ trên không trung, "Công, công tử, ta, ta không phát hiện có người, cho nên. . . . . . Nhất định là quỷ, ta, chúng ta nhanh rời đi thôi."

Hoắc Húc Dương nghiêng khuôn mặt chuyên chú lắng nghe, từ sau khi hai mắt bị mù, thính lực của hắn liền cao hơn người thường một bậc, cho dù là tiếng vang rất nhỏ cũng chạy không thoát khỏi tai của hắn.

"Có ít nhất bốn người, tuyệt đối không phải quỷ."

"Thật, thật vậy chăng?" Trong lòng Cát Lợi còn có nghi hoặc, ánh mắt mơ hồ liếc bốn phía.

Tiếng cười nữ tử giống như âm hồn dần dần tới gần."Ha ha a. . . . . ."

"Đến đây, đến đây." Mặc dù võ công của hắn kém, bất quá Cát Lợi vẫn sẽ không cho đối phương tới gần bọn họ.

Đang lúc miệng nói thân không phòng ngự, thì bất ngờ một luồng khói trắng giống như một bóng dáng di chuyển qua lại trước mặt hắn, lập tức hắn sợ tới mức đầu lưỡi tê cứng lại."Có, có, có quỷ!"

"Ha ha. . . . . ." Lại thêm một luồng sương mù giống như bóng dáng nữ tử bay tới trước mặt.

Bỗng dưng hai tròng mắt Cát Lợi mở thật lớn, sau đó hướng lên trên đảo một cái, cuối cùng “ầm” một tiếng, thẳng tắp ngã xuống đất.

"Cát Lợi?" Hoắc Húc Dương nhận thấy được sự khác lạ của hắn, rất nhanh ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở, xác định hắn chỉ bất tỉnh, mới thoáng an tâm một chút.

Tiếng cười nữ tử như trước vang lên bốn phía bồi hồi không đi."Ha ha a. . . . . ."

Hai tay Hoắc Húc Dương cầm gậy trúc, không chút động đậy đứng sừng sững tại chỗ, nét mặt nghiêm túc, tương đối xem thường hành vi của người cố ý giả thần giả quỷ kia.

Ngay sau đó là một trận cười duyên như chuông bạc dễ nghe trong đêm đen truyền ra, tiếng cười kia rất hồn nhiên, khá bướng bỉnh, mặc dù không giống tiếng cười quỷ dị vừa rồi. Nhưng, rõ ràng mang theo điểm ác ý.

"Ngươi không sợ sao?" Chủ nhân của tiếng cười thú vị hỏi.

Đây là đầu tiên hắn ngửi được mùi thơm trên người một cô nương, hơn nữa câu hỏi của nữ tử kia mang theo hương vị ngây thơ, chắc là tuổi của đối phương không lớn lắm, với lại hành vi giả quỷ dọa người lần này rất có thể đơn thuần chỉ là một trò đùa dai thôi.

"Sợ cái gì?" Bất quá loại trò đùa này cũng hơi quá đáng.

Lại là vài tiếng cười duyên."Sợ quỷ nha!"

Khóe miệng Hoắc Húc Dương khẽ nhếch, trong lời nói khó có được một chút đùa cợt, "Nếu không phải mắt Hoắc mỗ không nhìn thấy, thật đúng là muốn tận mắt nhìn xem quỷ lớn lên trông thế nào."

"Thì ra là ngươi không nhìn thấy, khó trách không sợ quỷ. Đáng tiếc, ngươi xinh đẹp như vậy, nhưng lại là người mù." Không sợ lời nói thẳng của mình sẽ làm tâm đối phương bị thương tổn, nữ tử thẳng thắn biểu đạt ý kiến của mình.

Hoắc Húc Dương cảm giác được có người đứng ở trước mặt mình, khoảng cách giữa hai người chỉ có một bước xa, hơn nữa còn xuất hiện hai đạo tầm mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm, thậm chí vươn năm ngón tay đung đưa trước mắt hắn, để xác định xem hắn có phải thật sự là không nhìn thấy, hắn đoán nàng chính là một trong những cô nương giả quỷ dọa người.

Mi tâm hắn không tự chủ cau lại, "Cô nương cho rằng cái trò chơi này chơi rất hay sao?"

"Bởi vì ta thật nhàm chán! Cho nên mới cố ý hù dọa người lên núi, ai bảo những người đó nhát gan, bị hù chết đáng đời, lại không thể trách ta." Nàng không có một chút hối hận, thản nhiên trả lời.

Nghe lời nói không chịu trách nhiệm của nàng, có thể thấy được nàng không phải là được cưng chìu mà sinh hư, chỉ là khiếm khuyết giáo dưỡng thôi, nên mới làm theo ý mình như thế, muốn làm gì thì làm, Hoắc Húc Dương sinh lòng không vui, nhưng cũng không nói gì thêm.

"Hoắc mỗ còn phải đi, cáo từ." Hắn cúi xuống ý đồ muốn đánh thức kiếm đồng đang hôn mê."Cát Lợi, Cát Lợi, mau đứng lên, Cát Lợi――"

Cô nương giả quỷ cảm thấy hắn rất chính nghĩa, chủ động bắt chuyện với hắn.

"Này! Ngươi tên là cái gì Hoắc?"

Hoắc Húc Dương không muốn cùng nàng có bất kỳ liên quan nào. "Không tiện trả lời."

"Keo kiệt!" Nàng bĩu môi lẩm bẩm.

Mặc dù bị loạng choạng hắn vẫn mười phần nhẫn nại muốn lay tỉnh kiếm đồng, nhưng lại hờ hững với nàng.

"Cát Lợi, tỉnh, Cát Lợi."

"Ưm. . . . . . Công tử?" Cát Lợi khó khăn mở mắt ra, lắc lắc đầu.

"Ta làm sao vậy?!" Hắn nhớ tới thân thể mình, cái gáy truyền đến cảm giác đau đớn, tay vừa sờ, sợ hãi kêu lên: "Cái ót của ta sao lại sưng lên như cái bao thế?"

"Đại khái là vừa rồi té xỉu đụng vào trên đất." Hoắc Húc Dương thuận tay kéo hắn đến nói.

Đột nhiên, Cát Lợi nhớ tới trước khi hôn mê thấy cái đó.

"Đúng rồi, công tử, có quỷ, ta đã nhìn thấy ―― mà!" Khóe mắt Cát Lợi thoáng nhìn cô nương mặc áo trắng trước mặt, lập tức kinh hãi thét chói tai, giống tôm tép nhảy thật cao.

"Quỷ ――"

"Phốc xích!" Một tiếng cười duyên bật ra từ trong miệng “nữ quỷ”. Nghe thấy kiếm đồng ho