
i nộp bản báo cáo về hội nghị hay không? Kỷ tổng!” Cô bực tức nhắn tin trả lời.
Cô thu dọn đồ đạc, vừa mới bước ra ngoài cửa thang máy, lại nhận được tin nhắn khác. Mở ra xem, cô suýt chút nữa tức hộc máu. “Nếu bản báo cáo dưới ba ngàn từ thì sẽ trừ 10% tiền lương”.
Không biết có phải Tang tổng đã âm thầm truyền đạt kinh nghiệm cho anh không, bây giờ làm chuyện gì anh cũng nháy vào “tử huyệt” của cô.
Cô nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng nhấn bàn phím đáp: “Khi bắt đầu hẹn hò, sẽ tính theo giá thị trường 200 đồng một giờ”.
Rất nhanh sau đó, bên kia đáp lại: “Việt Nam đồng, phê chuẩn!”
Nỗi tức giận trong lòng khi nãy đã tiêu tan hết, Viên Nhuận Chi không hề phát hiện ra khóe miệng mình đang nhoẻn cười sung sướng.
Đi xuống bãi đỗ xe, cô định mở cửa xe ra đột nhiên nghe thấy tiếng còi ô tô vang lên phía sau.
Quay đầu nhìn lại, cô liền nhìn thấy chiếc BMW màu đen quen thuộc đỗ cách chỗ mình vài mét.
Thông qua tấm kính trong suốt, cô nhìn thấy anh đang nhìn cô gật đầu, ra hiệu cô mau lên xe.
Viên Nhuận Chi chậm rãi bước lại, hất chiếc cằm xinh xắn của mình lên, cao ngạo không khác gì một nữ vương: “Này, anh đáng lẽ phải mở cửa xe cho tôi chứ?”
Lần đầu tiên hẹn hò, dù gì cũng phải làm cao một chút. Tuy rằng nói giả vờ làm bạn gái của anh trong vòng nửa năm là để “trả nợ”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng là anh đang cầu cạnh cô. Nếu như không tỏ ra kiêu ngạo như nữ vương trong lần đầu tiên, vậy thì quả là có lỗi với bản thân.
Khóe miệng của Kỷ Ngôn Tắc bất giác co giật, khuôn mặt đen sầm lại, trong lòng đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng cũng bước ra khỏi xe.
Vừa mới đặt chân xuống, anh liền nắm lấy bàn tay của Viên Thuận Chi, kéo cô lại, rồi nhét vào trong chiếc BMW của mình.
Viên Nhuận Chi kinh ngạc đến mức chưa kịp định thần lại thì xe đã phóng vút đi.
Chiếc xe phóng nhanh trên đường, trong xe lại lặng im như tờ.
Viên Nhuận Chi chống tay dưới cằm, chán nản nhìn ra bên ngoài.
“Em muốn ăn gì?” Kỷ Ngôn Tắc đột nhiên lên tiếng.
Tuy rằng vẫn luôn suy nghĩ trong đầu xem anh sẽ đưa cô đi ăn món gì, nhưng khi nghe thấy câu hỏi của anh, Viên Nhuận Chi vẫn ngây người đôi lát, tiếp đó nhún vai đầy thản nhiên “Tùy anh!” Đột nhiên, chiếc xe phanh gấp, tiếp đó là quay vòng lại phía sau.
Thân thể Viên Nhuận Chi nhào lên phía trước. Tiếp đó, đầu bị đập vào phần xe trước, cô đau quá vừa kịp đưa tay xoa đầu, vừa bi ai nhìn anh rồi nói: “Lão đại, đang thời điểm giờ tan tầm, anh nhất định chọn thời điểm này để luyện kĩ thuật lái xe sao…”
Kỷ Ngôn Tắc một tay cầm vô lăng, một tay đặt bên cửa sổ, liếc mắt qua nhìn cô rồi nói: “Trước tiên chúng ta vận động gân cốt đôi chút, tẹo nữa ăn uống cũng dễ tiêu hóa hơn”.
Viên Nhuận Chi trợn trừng mắt lên đầy chán nản.
Chiếc xe nhanh chóng tiến vào một con đường nhỏ âm u, Viên Nhuận Chi nhìn thấy hai bên đường chi chít đầy nhà cửa, bất giác nghi hoặc trong lòng. Cô đang định hỏi anh xem rốt cuộc anh muốn đưa cô tới đâu dùng bữa thì chiếc xe đã nhanh chóng dừng lại.
Xuống khỏi xe, Viên Nhuận Chi ngước đầu lên nhìn tiệm ăn nhỏ bé bên đường, phía trên có treo một tấm biển gỗ đề hai chữ được khắc rất đẹp: “Tùy tiện”.
Toàn thân cô bỗng nhiên chẳng còn chút sức lực nào hết. Muốn ngất! Không ngờ thật sự có một quán ăn có tên là “Tùy Tiện” tồn tại, hơn nữa lại còn được anh phát hiện ra nữa!
“Đi thôi, món ăn Quảng Đông”. Kỷ Ngôn Tắc bước vào trong tiệm ăn.
Cô cũng đành chịu thua, nhún vai đầy chán nản, rồi theo anh đi vào phía trong.
Bên trong tiệm ăn cũng giống như ngoài mặt tiền rất nhỏ, dù kê rất sát nhưng cũng chỉ được có bảy, tám chiếc bàn, có điều hình như lại rất đắt khách.
Viên Nhuận Chi đang định hỏi Kỷ Ngôn Tắc là nên ngồi đợi hay là đổi sang chỗ khác. Lúc này, ông chủ vừa nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc đã nhiệt tình đón tiếp, vỗ lên vai anh rồi nói: “Là bạn gái của cậu sao?”
“Dạ”. Kỷ Ngôn Tắc mỉm cười rồi gật đầu.
“Trông cũng xinh đẹp lắm!” Ông chủ lại nói.
“Vậy bữa ăn này liệu có được miễn phí?”
“Không thành vấn đề. Tôi sẽ đi dọn bàn ngay!”
Viên Nhuận Chi nghe một thứ tiếng xa lạ, trước tiên ngây người ra, sau đó mới từ từ nhận ra hai người đang nói với nhau bằng tiếng Quảng Đông. Cô không hiểu tiếng Quảng Đông, nhưng nhìn dáng vẻ nói chuyện giữa Kỷ Ngôn Tắc với ông chủ quán xem ra rất thân thiết, bất giác tò mò hỏi: “Lúc nãy hai người nói gì thế?”
Kỷ Ngôn Tắc liếc mắt sang nhìn cô rồi nói: “Ông chủ nói trông em rất xinh, sau đó còn miễn phí bữa ăn này”.
Viên Nhuận Chi đỏ bừng mặt lên, trợn tròn mắt rối ấp a ấp úng đáp lại: “Này, anh đừng tưởng khen tôi một câu thì tôi sẽ mời cơm đâu nhé. Tất cả mọi chi phí phát sinh trong quá trình hẹn hò sau này đều do anh chi trả hết đấy!”
Kỷ Ngôn Tắc khẽ nhếch miệng lên cười, chẳng buồn quan tâm đến câu nói của cô.
Một lúc sau, ông chủ kia liền dọn một chiếc bàn, sau đó, nói với Viên Nhuận Chi bằng tiếng phổ thông: “Thật ngại quá, chiếc bàn này hơi bé, thế nhưng không ảnh hưởng đến việc dùng bữa đâu. Mời cô uống trà trước!”
Viên Nhuận Chi ngước mắt lên nhìn ông chủ quán, nhớ lại câu Kỷ Ngôn Tắc nói lúc nãy, khuôn mặt lại đỏ bừng l