XtGem Forum catalog
Mối Lương Duyên Trời Đánh

Mối Lương Duyên Trời Đánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323874

Bình chọn: 8.5.00/10/387 lượt.

lại không quan trọng, anh có yêu cô không cũng chẳng quan trọng nữa rồi.

Cô chẳng thể nào chịu đựng được nỗi đau khổ khi mất anh.

Cô hối hận, hối hận vô cùng vì hôm nay không đi làm thủ tục đăng kí kết hôn cùng với anh, hối hận vì bản thân đi lại không mục đích, không lí do như một con điên trên con đường này suốt một ngày trời.

“Được, ngày mai chúng ta kết hôn!” Nụ cười hân hoan nhẹ nhàng hiện lên trên khuôn mặt anh.

Năm năm chờ đợi, nửa năm nỗ lực, đâu là lần đầu tiên anh cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô.

Anh đưa tay ra, ôm chặt cô vào trong lòng, đặt đôi môi lên vầng trán của cô, giống như một thứ bảo vật quý nhất trên thế giới.

Yêu một người nào đó không nhất thiết lúc nào cũng phải nói thành lời.

Anh không phải là một người giỏi thể hiện tình yêu bằng lời nói, chuyện như vậy, anh chỉ làm duy nhất một lần, đáng tiếc là, đến tận bây giờ, cô vẫn chưa biết. Không sao cả, anh sẽ đợi tới ngày mà cô nhận ra điều đó.

Đêm hôm đó, hai người bên nhau ái ân mặn nồng, chưa bao giờ lại nhiệt tình và cuồng điên đến vậy, cứ như thể đến sáng hôm sau, họ sẽ mất nhau vậy.

Buổi chiều mùng 2 tháng Giêng, Viên Nhuận Chi một thân một mình lái chiếc xe QQ xinh xắn của mình về thị trấn Đào Hoa. Cô xin nghỉ phép, nghỉ hết cả thảy số ngày phép tích lũy trong năm, quyết định về thị trấn Đào Hoa đón hết dịp Tết này rồi mới quay lại làm việc.

Ngày 31 tháng Mười hai năm trước, Kỷ Ngôn Tắc đợi Viên Nhuận Chi cả một ngày trời, ngày mùng 1 tháng Giêng năm sau, đổi ngược lại cô chờ anh cả ngày.

Sau buổi đêm hôm đó, sáng ngày hôm sau, Kỷ Ngôn Tắc giống hệt như bốc hơi khỏi thế gian. Mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, Viên Nhuận Chi mới hiểu rằng, lần này Kỷ Ngôn Tắc sẽ không giống như cô lén lút đứng ở một góc khuất nào đó, mà anh đã đi thật rồi, không để lại một câu một lời nào, ngoại trừ căn nhà và chiếc BMW cho cô.

Chuyện này cũng phải đến khi luật sư tìm gặp thì cô mới biết anh đã để lại hết mọi thứ cho cô rồi ra đi.

Viên Mộng Lộ vẫn như mọi khi, miệng ngậm điếu thuốc, ngồi tựa bên cánh cửa, nhìn cô bằng đôi mắt đầy khinh bỉ.

Cô cúi thấp đầu xuống, lặng lẽ, buồn thảm lẩn về phòng của mình.

Viên Mộng Lộ búng tàn thuốc, đưa tay ra ngăn cản cô. “Cái con ranh này, muốn đi đâu hả? Thằng tiểu tử thối kia đâu? Không phải hai đứa nói hôm qua sẽ về đây sao? Tại sao hôm nay một mình con về đây hả?”

“À, anh ấy có việc ra nước ngoài rồi ạ!” Cô trả lời trong tê dại, cúi đầu xuống, tiếp tục đi vào bên trong.

“Ra nước ngoài?” Viên Mộng Lộ tóm được chiếc mũ trên chiếc áo lông vũ của cô rồi nói: “Con đứng lại ngay cho ta! Định lẩn đi đâu hả? Con cho rằng lão nương không nhìn thấy khuôn mặt sầm sì, uất ức, sầu thảm của con sao? Con mau nói rõ ràng cho lão nương nghe, hôm qua con nói không đi đăng kí kết hôn nữa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Thằng tiểu tử đó đi lúc nào hả?”

“Hôm qua ạ”. Cô trả lời đầy mệt mỏi, não nề.

Viên Mộng Lộ lạnh lùng “hừm” một tiếng, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trong tay, dúng ngón tay trỏ ấn mạnh lên trán của Viên Nhuận Chi rồi thét như sư tử Hà Đông: “Ra nước ngoài vào dịp lễ Tết này sao? Có phải định kết hôn đúng vào tiết Thanh Minh không? Con bé này đầu óc chẳng khác gì heo, coi lão nương đây cũng ngu ngốc, ngớ ngẩn như con sao? Ra nước ngoài vào dịp lễ Tết này rõ ràng là muốn bỏ rơi con mà”.

“Không phải như dì nghĩ đâu…” Viên Nhuận Chi đưa tay xoa chiếc trán đau nhói của mình, cực lực biện giải: “Dì vội vã gì chứ? Không lấy được chồng cũng lắm là không lấy nữa chứ sao”.

Viên Mộng Lộ tức điên cả người, lại tiếp tục hét lớn: “Ta vội vã sao? Hả, con ranh ngốc nghếch này, lão nương đây vội vã cái gì chứ? Thằng tiểu tử đó ra nước ngoài rồi, người nhà của nó cũng đi hết rồi sao? Lẽ nào đến nhà người ta nói một lời cũng vất vả, khó khăn vậy hả? Nói con đầu óc đơn giản, quả nhiên là ngu si tứ chi phát triển, ngày xưa tại sao lão nương không đặt cho con là Viên Nhuận Trư cơ chứ?”

Viên Nhuận Chi cúi đầu không nói thêm gì.

“Lão nương đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bảo con hẹn hò yêu đương cùng bọn đàn ông thì được, nhưng xin con phải giữ cho được lớp màng kia trước khi kết hôn, như vậy có được không? Lão nương đã nói với con tám trăm lẻ mấy lần rồi, mẹ con cũng đã chết vì bị bọn đàn ông lừa gạt, bỏ rơi, con bây giờ nhất định phải đi theo vết xe đổ của mẹ con ngày xưa sao?”

“Anh ấy không phải là loại người như dì nói đâu”.

“Loại người nào? Rõ ràng là đùa giỡn, lợi dụng, chiếm đoạt con xong rồi phủi mông bỏ đi, bây giờ còn đứng đó mà tranh luận với ta hả? Đầu óc ngốc nghếch giống hệt như mẹ con ngày xưa vậy”.

Viên Nhuận Chi cuối cùng cũng chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, đưa tay lên che tai lại rồi hét: “Dì có thể không nhắc đến chuyện của mẹ con được không? Con không giống mẹ! Tại sao tất cả mọi người cứ muốn bức ép con, nhất định bắt con phải nhận rằng mình đã sai, mắt nhìn người của con kém cỏi, cả cuộc đời này con chỉ có thể bị đàn ông bỏ rơi mà thôi? Tại sao cứ ép buộc con phải thừa nhận rằng, anh ấy không yêu con, anh ấy muốn cưới con, ở bên cạnh con chỉ vì muốn trốn tránh địa vị cao thượ