Disneyland 1972 Love the old s
Mối Lương Duyên Trời Đánh

Mối Lương Duyên Trời Đánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324540

Bình chọn: 8.5.00/10/454 lượt.

i vấn mới lại phát sinh, nếu như đã khó quên tình cũ, tại sao lại phải chia tay? Rốt cuộc là Kỷ đẹp trai bị người đẹp bỏ rơi hay là Kỷ Niên Tường đã phá hoại đôi uyên ương? Hay là chính Tạ Tĩnh Nghi kia đã bày ra mưu kế gì đó giăng bẫy?

Khi cô mở miệng hỏi thì Kỷ Ngôn Tắc đã bình thản đáp lại: “Tất cả đều không phải”.

Tất cả đều không phải? Cô kinh ngạc hỏi thêm một câu nữa: “Lẽ nào là anh ấy đã… làm chuyện có lỗi?”.

Phản ứng của Kỷ Ngôn Tắc chính là không khẳng định cũng không phủ nhận, để mặc cho cô đắn đo, suy ngẫm, tại sao người đàn ông nho nhã, dịu dàng đến vậy lại có thể là một người phụ bạc được chứ? Cô ảo não mở đài lên nghe.

Vừa hay đài đang phát một bài hát có phần lời êm dịu, ngọt ngào:

Tell me am I mistaken

Cause I don’t have another heart for breakin’

Please don’t let me go

I just wanna stay

Can’t you feel my heartbeats

Giving me away

I just want to know

If you too feel afraid

I can feel you hearbeats

Giving you away

Giving us away

I can’t understand

How it’s making sense

That we put up such defense

When all you need to know

No matter what you do

I’m just as scared as you

Ban đầu, Viên Nhuận Chi chỉ cảm thấy giọng hát của nữ ca sĩ trong bài hát này trong trẻo, động lòng người. Vào giữa màn đêm mùa hạ, nghe một ca khúc như vậy, tâm trạng bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, thế nên, cô bất giác chìm đắm trong giai điệu du dương, cố gắng nghe kĩ xem lời bài hát này đang nói về cái gì.

Can’t you feel my heartbeats

Giving me away….

Can’t you feel my heartbeats

Giving me away

Giving us away…

Cô âm thầm chìm đắm trong mấy câu hát này, bất giác cảm thấy hoảng loạn, lời bài hát này…

Nhiều khi mọi chuyện thật kì lạ. Khi một chuyện nào đó vô duyên vô cớ khiến ta phiền não, những sự việc có liên quan lại có tiếp nối xảy ra. Rõ ràng là một bài hát nước ngoài, nhưng lại chẳng khác nào tiếng lòng của mình, càng lúc càng như muốn thúc ép bản thân. Tôi đã nghe thấy tiếng lòng của cô, nó bán đứng cô…

“Làm sao thế? Má em vẫn còn đau sao?”. Kỷ Ngôn Tắc đỗ xe lại, nghi hoặc quay sang nhìn Viên Nhuận Chi đột nhiên tựa vào sau ghế, mặt mày căng thẳng.

Viên Nhuận Chi nhanh chóng định thần lại, đáp lời: “À, bài hát này rất hay, giai điệu lôi cuốn”.

“Tôi không hề hỏi em bài hát này có hay hay không”. Kỷ Ngôn Tắc nghiêm nghị nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, khóe miệng ẩn thoắt hiện nụ cười.

Phải chăng anh nên cảm ơn người đã sáng tác phần lời với nhạc bài hát này? Càng phải cảm ơn người dẫn chương trình đã cho phát thanh bài hát này. Bài hát này như thể được viết riêng cho anh với người phụ nữ ngốc nghếch ngồi kế bên vậy, lại vào đúng một buổi tối đầy sao trên bầu trời thế này, thật sự là vô cùng hợp cảnh, hợp tình.

Viên Nhuận Chi ngô nghê nhìn nụ cười trên khuôn mặt hoàn mỹ của anh, trong đầu không ngừng vang lên giai điệu của bài hát vừa nghe.

Phải chăng anh cũng đang suy nghĩ về lời bài hát này…?

Cô đột nhiên lại nhớ đến cuốn tiểu thuyết đã đọc mấy ngày trước, trong đó nêu ra hai định luật về tình yêu: Một là người nào yêu trước thì người đó thua trước. Hai là người nào yêu càng nhiều thì người đó thua càng nhiều.

Thế nhưng… nếu như đã thật sự phải lòng người ta, thắng rồi, trái tim không còn của mình nữa, thua rồi, trái tim cũng vẫn không còn ở lại bên mình. Vậy thì người ta đã thắng những gì và thua mất những gì?

Kỷ Ngôn Tắc nhìn bộ dạng ngốc nghếch, đần thộn của cô lúc này, trái tim bất giác lại quặn thắt lại. Anh vốn tưởng rằng bài hát này đã khiến cô bừng tỉnh, thì ra tất cả đều là anh tự mình huyễn tưởng. Anh đã biết từ trước là không nên kỳ vọng quá nhiều ở cô.

Anh thở dài một tiếng, tháo dây đai an toàn rồi bước ra khỏi xe trước.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng anh đóng cửa lại, Viên Nhuận Chi đang ngây thần người mới sực tỉnh ra, cô nhìn ngang nhìn dọc, mới nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Ngôn Tắc, cô hoảng hốt mở cửa rồi nhảy khỏi xe.

Tuy đêm đã khuya, thế nhưng cô vẫn cảm nhận luồng không khí nóng bức vây quanh thân mình.

Mới chỉ xuống xe có vài giây, toàn thân cô đã nhễ nhại mồ hôi. Cô đứng im một lúc, tĩnh lòng lại, mới dần dần cảm nhận được luồng không khí mát mẻ về đêm trên đỉnh núi.

Kỷ Ngôn Tắc lấy tấm bạt dã ngoại từ cốp sau ô tô ra, đứng ở chỗ cách cô khoảng hai mét, đưa tay vẫy vẫy cô. Cô chẳng suy nghĩ nhiều, dựa theo trực giác vội vã tiến lại chỗ anh.

Cô còn chưa quen đi giày cao gót trên đất phẳng, huống hồ chi là đường núi nhấp nhô đầy đá sỏi thế này. Cô lại trẹo chân, thân người mất đi thăng bằng, ngã sang một bên.

Kỷ Ngôn Tắc đã luyện thành công phu “chụp gà” từ lâu, đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy rồi ôm chặt cô vào lòng.

Cô đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp: “Anh… anh… anh đừng nghĩ quá nhiều đấy. Tôi…tôi…tôi vừa mới luyện thành đi giày cao gót trên đất phẳng thôi, bây giờ là đường núi, cho…cho…cho nên…”

“Em có biết hai câu nói là “muốn bắt cố thả” và “đất này không có ba trăm lượng” hay không?”. Anh nhếch đôi mày lên, vô cùng tự tin.

Cô ôm trán không nói thêm gì. Vào giây phút này, trong đầu cô lại nghĩ đến một câu thành ngữ khác: “Nói dài nói dai thành nói dại