Mối Lương Duyên Trời Đánh

Mối Lương Duyên Trời Đánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324853

Bình chọn: 8.00/10/485 lượt.

án bước ra.

“Chú Bách!” Kỷ Ngôn Tắc lễ phép chào hỏi. Bách Trường Tùng là trợ thủ đắc lực nhất của Kỷ lão gia, thời còn trẻ đã đi theo Kỷ lão gia, đến nay cũng đã hơn năm mươi tuổi, có địa vị khá vững chắc trong nhà họ Kỷ, được mọi người tôn trọng, kính nể.

Bách Trường Tùng nhìn Kỷ Ngôn Tắc mỉm cười rồi nói: “Ngôn thiếu gia, Chủ tịch Kỷ đang đợi cậu đấy!”

Kỷ Ngôn Tắc gật đầu, kéo theo Viên Nhuận Chi định bước vào trong, Bách Trường Tùng liền đưa tay ra chặn Viên Nhuận Chi lại.

Kỷ Ngôn Tắc nhếch mày lên không vừa lòng, không bước vào trong, cũng không chịu buông tay Viên Nhuận Chi ra, chỉ bình thản như không nhìn Bách Trường Tùng đang đưa tay ngăn cản Viên Nhuận Chi.

Viên Nhuận Chi nhìn Bách Trường Tùng khuôn mặt niềm nở, nhưng cánh tay vẫn còn đặt trước mặt cô không chút khách khí, hiển nhiên là do người bên trong không muốn gặp cô.

Cô rất biết điều, nói với Kỷ Ngôn Tắc: “Em ở bên ngoài chờ anh, có lẽ ông ngoại muốn nói chuyện riêng với anh”.

Cô định rút tay ra nhưng không thành công mà còn bị anh nắm chặt hơn trước.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Kỷ Ngôn Tắc nhìn vào cánh cửa gỗ đỏ vững chắc phía trước, lạnh lùng lên tiếng: “Có chuyện gì, đợi gặp em xong rồi nói cũng được!”

Tính cách khó chịu của anh, cả nhà họ Kỷ đều biết hết. Nếu trong vòng ba giây, ông ngoại vẫn từ chối cho Viên Nhuận Chi vào trong, vậy thì, anh nhất định sẽ dắt cô rời khỏi nhà họ Kỷ.

Viên Nhuận Chi nhìn anh đầy kinh ngạc. Người đang ở trong kia là ông ngoại của anh, tại sao anh dám to gan lớn mất đến vậy chứ?

Quả nhiên, phía trong truyền ra giọng nói của Kỷ Niên Tường, Kỷ đại lão gia: “Trường Tùng, để cho hai tên tiểu quỷ vào đây đi!”

Kỷ Niên Tường vừa mở miệng, Bách Trường Tùng đã nhanh chóng bỏ tay xuống, đổi thành động tác mời vào trong lịch sự: “Ngôn thiếu gia, Viên tiểu thư, xin mời!”

Kỷ Ngôn Tắc đưa tay đẩy cánh cửa màu đỏ phía trước ra, Viên Nhuận Chi vẫn còn kinh ngạc chưa kịp định thần lại đã bị anh lôi đến trước mặt Kỷ Niên Tường.

Kỷ Niên Tường đưa tay cầm bình rượu, đang tận tâm lấy giẻ lau sạch giá đựng bên cửa sổ.

“Cháu chào ông ngoại!” Kỷ Ngôn Tắc cất tiếng chào.

“Cháu chào.. ông!” Vốn dĩ Viên Nhuận Chi định chào gọn cả tiếng, nhưng sau cùng, khi Kỷ Niên Tường quay người lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, giọng nói của cô ngày càng bé đi và bẽn lẽn hơn.

Cô ngần ngại mím chặt môi, cúi đầu xuống, ngây người nhìn xuống đôi giày của mình.

Kỷ Niên Tường nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc rồi nói: “Ta cứ tưởng rằng đến lúc trút hơi thở cuối cùng mới có thể gặp được cháu cơ đấy!” Giọng nói già nua, nhưng vẫn ẩn chứa nét oai phong khó lòng kháng cự.

Kỷ Ngôn Tắc mỉm cười nói: “Vậy bây giờ ông sắp trút hơi thở cuối cùng sao?”

“May mà vẫn còn giữ được một chút hơi sức sau cùng, ông ngoại cháu vẫn còn chống trụ được”. Kỷ Niên Tường đanh mặt lại đặt bình nước xuống.

Viên Nhuận Chi nghe đoạn đối thoại giữa hai người suýt chút nữa thì phụt máu tươi. Đây là lần đầu tiên cô thấy hai ông cháu lại nói chuyện với nhau theo kiểu này. Đột nhiên cô lại tự an ủi bản thân, thì ra cô không phải người đầu tiên bị anh chọc tức đến độ phụt máu tươi.

Cũng chẳng cần biết người ông tóc bạc phơ kia có muốn nghe không, Kỷ Ngôn Tắc quay sang nhìn Viên Nhuận Chi rồi đưa lời giới thiệu: “Đây là bạn gái của cháu, họ Viên, tên Nhuận Chi”.

Kỷ Niên Tường lạnh nhạt đưa mắt sang nhìn Viên Nhuận Chi, đi về phía tủ kệ gần đó, lấy một bình rượu cùng hai chiếc ly từ trong ra, đặt lên bàn rồi ngồi xuống chiếc sofa.

Hành động của Kỷ Niên Tường khiến cho Kỷ Ngôn Tắc âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trước mặt Viên Nhuận Chi, ông ngoại chịu lấy rượu đã cất giữ lâu năm ra, điều này chứng tỏ ông đã chấp nhận Viên Nhuận Chi.

Anh kéo Viên Nhuận Chi lại, rồi ngồi xuống đối diện với Kỷ Niên Tường.

Viên Nhuận Chi nhìn thấy Kỷ Niên Tường rót đầy chiếc ly trước mặt, rượu có màu vàng lấp lánh, khiến cô lặng lẽ hít một hơi thật sâu.

Kỷ Ngôn Tắc vội vã bấm lên cổ tay cô, áp lại gần rồi thì thầm bên tai: “Em cứ nghĩ trong đầu đó là nước trà mạn là được!”

Trà mạn? Anh có nhầm không chứ? Trúc Diệp Thanh với trà mạn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối, lại còn xưng danh là bạn gái của cháu người ta, dù thế nào đi nữa cũng không được làm bản thân mất mặt, lại càng không thể để Kỷ Ngôn Tắc có cơ hội cười nhạo cô được.

Cô ưỡn thẳng ngực, cố gắng tiết chế cảm xúc, hít một hơi thật sâu, thầm cổ vũ bản thân mấy câu, sau cùng cũng đã dễ chịu hơn nhiều.

Kỷ Ngôn Tắc tặng cô một nụ cười cảm kích.

Kỷ Niên Tường rót rượu xong đưa cho Kỷ Ngôn Tắc rồi nói: “Cháu mau thử rượu ta mới nấu thời gian gần đây!”

“Chi Chi rất hiểu biết về rượu.” Kỷ Ngôn Tắc đưa ly rượu này sang trước mặt Viên Nhuận Chi rồi nói: “Rượu do ông ngoại nấu, người bình thường không có cơ hội nếm thử đâu!”

Viên Nhuận Chi quay sang nhìn anh, không phải vì anh bảo cô nếm thử rượu mà vì đây là lần đầu tiên nghe thấy anh gọi cô là “Chi Chi”. Cảm giác này rất kì lạ, không diễn tả bằng lời được, trong lòng cô dường như đang vô cùng xúc động, kinh ngạc…

Anh nhìn cô rồi khẽ gật đầu.


Duck hunt