Old school Swatch Watches
Mộ Phần Trái Tim

Mộ Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325495

Bình chọn: 8.5.00/10/549 lượt.

ra.

“Lần gặp mặt tiếp theo cô hãy nói tên mình nhé.” Anh cảm thấy xấu hổ, thẳng thắn nói, “Tôi có thể không nhớ ra cô.”

Dư Vấn cảm thấy bất ngờ, “Bác sĩ Triệu, thì ra anh mắc chứng mù mặt!”

Chẳng trách chẳng trách, cô đã sớm hoài nghi khả năng này!

“Vâng, ba tôi mắc, tôi di truyền từ ông!” Dù là sinh đôi, anh cả anh lại không bị như thế.

“Vậy anh nhận ra người quen bằng cách nào?” Dư Vấn cảm thấy có chút hứng thú.

Bị lạc trong gương mặt nhiều người, có cảm thấy sợ không? Khác với anh,

trí nhớ của cô rất tốt, thỉnh thoảng người qua đường lướt qua cũng có

thể nhớ kỹ gương mặt.

“Bằng cảm giác và kiểu tóc.” Thật ra, anh cũng

không phải đặc biệt nghiêm trọng, đối với người quen, chẳng hạn như

người trong nhà, anh cũng nhớ được.

“Vậy nếu thay đổi kiểu tóc thì sao?” Dư Vấn nói ra trọng điểm.

Triệu Sĩ Thành thấy khó khăn. Nói thật ra, nếu Hiểu Văn thay đổi kiểu tóc,

anh không tin có thể lập tức nhận ra cô. Cho nên mới nói, anh hận không

thể gắn lên ngực mỗi người một tấm biển tên.

Dư Vấn nở nụ cười, “Bác sĩ Triệu, anh thử nhận qua mắt của mọi người đi.”

Nhận qua mắt của mọi người? Anh và Hiểu Văn khi mới quen, anh quả thật chỉ

nhìn vào mắt cô, mắt của Hiểu Văn không trang điểm, dịu dàng điềm tĩnh,

mang theo ưu thương thản nhiên.

“Ví dụ như, màu mắt của tôi rất hiếm, là màu hổ phách đấy.”Rất ít người có màu mắt như cô, ngay cả Thụy Thụy

của cô cũng không di truyền màu mắt xinh đẹp này.

Triệu Sĩ Thành nghe vậy, nhìn về phía mắt cô. Lông mi đậm mà cong, uốn trên một đôi mắt vô

cùng đẹp, rất có thần, ngập tràn kiên nghị và kiêu ngạo. Triệu Sĩ Thành

run sợ một chút.

“Vâng, nếu rảnh thì liên lạc, giờ tôi muốn đi đón Hiểu Văn.” Anh cười nhẹ, khôi phục dáng vẻ như thường.

Mặc dù sốt nhẹ, nhưng không thể đến Nghiễm Châu với Hiểu Văn, anh đã đáng

trách rồi, hiện tại nếu thân thể thoải mái sẽ chắc chắn đến sân bay đón

cô ấy.

“Được, tạm biệt.” Dư Vấn thẳng thắn, vẫy vẫy tay nói lời từ biệt. Đến tối Hạ Nghị mới về nhà. Khi mở cửa, lần đầu tiên lại có cảm giác e sợ gia đình, anh chột dạ.

Nghe tiếng mở khóa, Thụy Thụy buông điều khiển tivi, lao đến như chú cún con, “Ba, cuối cùng ba đi công tác về!”

Anh ngồi xuống ôm lấy Thụy Thụy, Thụy Thụy ôm chân anh lắc không ngừng, “Ba, có mua quà cho Thụy Thụy không?”

“Ừ, có.” Anh gật đầu.

“Đã về rồi à?” Dư Vấn đi ra khỏi phòng gật đầu với anh,

“Ừ.” Không hiểu sao anh cảm thấy rất căng thẳng rất áp bức.

“Tắm rửa xong thì đi ăn cơm, cơm tối vẫn để phần anh đấy.” Nét mặt cô vẫn thản nhiên như thế.

Chẳng hiểu sao anh cảm thấy như cô đã gầy đi một chút.

“Sức khỏe em không tốt à?” Anh chủ động hỏi, dáng vẻ cô đứng như bị say vậy.

“Ba, ba ra ngoài mấy ngày, mẹ bệnh thảm lắm, không phải sốt thì bị cảm, hôm

nay còn phải đi truyền nước, rất đáng thương đó!” Thụy Thụy cướp tiếng

trả lời, nói rất khoa trương, hận không thể để ba biết mẹ nhớ ba nhiều

lắm đấy!

“Hạ phu nhân… Em không sao chứ?” Anh cười gượng lại hỏi.

Thật sự bị bệnh ư? Cô vợ khỏe như siêu nhân của anh lại bị bệnh.

“Không có việc gì, giờ đang bị dịch mà.” Quả nhiên, cô nhẹ nhàng bâng quơ.

Suy nghĩ một chút, “Lát nữa em đến phòng anh, em có chuyện muốn bàn với

anh.” Về kết quả kiểm tra sức khỏe của cô, tuy cảm thấy việc có nói cho

anh hay không không quan trọng, việc này cô có thể giải quyết một mình,

nhưng chuyện giữa hai vợ chồng, nếu cô lén quyết định sợ về sau biết

được anh sẽ giận.

Anh vừa về nhà đã bàn chuyện công ty với anh? Quả

nhiên là nữ vương mà! Nhưng không sao, mấy ngày nay ở Nghiễm Châu, anh

đã làm gọn hết công việc rồi.

“Thụy Thụy, con xuống trước đi, trên người ba bẩn đó.” Tay cô vươn ra muốn bế con gái.

Bẩn, chữ này khiến anh hết hồn.

“Hạ phu nhân, sao trên người anh lại ô uế chứ?” Anh cố ý nhíu mày, muốn cười một tiếng cho qua.

Dư Vấn nhìn anh một cái, cảm thấy anh kỳ kỳ quái quái. Quen anh hơn mười năm, lần đầu tiên thấy anh chột dạ như vậy.

“Con muốn quà, con muốn ba bế!” Thụy Thụy ôm cổ anh, vui sướng nhảy cẫng lên.

Sự chú ý của Dư Vấn bị hấp dẫn, cô ôm Thụy Thụy ngăn không cho Thụy Thụy quấn lấy anh.

“Ba con mới về từ bên ngoài, trên người có rất nhiều vi khuẩn, chờ ba tắm thay đồ xong sẽ bế con nhé!”

Thì cô ra cô ám chỉ việc này. Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng vào

phòng. Cởi quần áo, ném xuống đất theo thói quen, anh bước vào phòng

tắm.

Nước lạnh phun ào ào xuống đầu, anh lau qua mặt.

Chết tiệt, anh lại hối hận! Sáng nay, một khắc tỉnh lại trên giường anh đã hối hận.

Hành trình đến Nghiễm Châu, anh vốn căn bản không ngờ sẽ phát triển thành

như vậy! Tận tình triền miên, say mùi hương dịu dàng, tiếc nuối cuối

cùng cũng viên mãn.

Có điều, khoái cảm thân thể chỉ ngắn ngủi, lưu

lại muôn vàn suy nghĩ phức tạp chẳng rõ trong lòng, chẳng đuổi đi được.

Rõ ràng đã chuẩn bị làm ông chồng tốt, ý chí của anh lại quá yếu ớt,

khiến sự tình trở nên quá phức tạp.

Điều này làm cho anh thật sự rất muốn xoay người bỏ chạy theo bản năng. Đây là điều xấu xa của đàn ông.

Song đó là Hiểu Văn, là người con gái khiến anh yêu đến đau lòng. Chia tay

với Hiểu Vă