
trèo lên, ta không có cho bất kỳ một ai đạp lên mặt đất ở cổng thành.
Cũng không biết trải qua bao lâu, phía bên ta không có người đi lên nữa. Ta nghiêng đầu, lại thấy đám người La Vũ, Trầm Yên Chi chiếm đóng góc khuất vẫn như trước không ngừng có người leo lên. Ta ngó ra ngoài tường, thấy dưới cổng thành quân địch đã vứt bỏ thang, buông tha cho góc này.
Ta không khỏi có chút đắc ý, hét lớn một tiếng, bổ nhào về phía Trầm Yên Chi, cùng nàng sóng vai.
Nàng quyền cước không tốt lắm nhưng sau khi được ta tương trợ, liền có thể thuận lợi xuất độc, nhất thời uy lực tăng lên nhiều.
Địch không ngừng bị chúng ta chém giết, thế tấn công lần nữa bị ngăn trở.
Ta ngó xuống tường thành thấy trên thang không hề có người, nhét dao găm vào trong giày, khí tụ đan điền, thét dài một tiếng.
“Lên –”
Ta cũng không phải sinh ra mang thần lực, nội lực cũng không thâm hậu bằng Ôn Hựu, nhưng mà tập võ nhiều năm, lúc này dốc hết toàn lực một chưởng đánh ra, cũng có chút uy lực.
Thang kia phía dưới còn hơn mười người, lại không thể ngăn cản thế đổ xuống.
“Phanh –” Một tiếng nổ.
Lầu cổng thành trên dưới, toàn bộ chiến trường, đột nhiên an tĩnh trong khoảng khắc.
“Tốt!” Trên lầu bỗng nhiên vang dậy tiếng khen.
Đám người Trầm Yên Chi, La Vũ nhìn ta, trong mắt đều mang kích động.
An tĩnh chỉ là khoảng khắc. Tiếp tục là âm thanh trống giục, quân địch khôi phục lại tiếp tục tấn công. Chỉ là sát khí không còn được mạnh mẽ như trước.
“Cao tướng quân!”
“Chú ý!” Có tiếng thét lên
“A –”
Chợt nghe thấy trên lầu ở cổng thành kinh hô một mảnh. Ta nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thoáng nhìn thấy một thân ảnh đạm bụi vội vàng rơi xuống cổng thành.
Tuy ta đối với Cao Kiến Hoa ấn tượng không tốt, nhưng hắn dù sao là một vị tướng khó có được trong quân. Mà năng lực hành quân đánh trận, so chúng với chúng ta mạnh hơn rất nhiều.
Không thể cho hắn chết! Không thể cho hắn chết!
Ta nhẩm thầm trong miệng, vội vàng bổ nhào ra khỏi tường thành.
“Chiến tướng quân –” Phía sau có người đồng thanh kinh hô.
Bên tai chỉ có tiếng gió thổi qua, dưới thành, trước mắt là quân địch đông nghìn nghịt, giống như biển đen.
Ta cấp tốc hạ xuống.
—————-
“Chiến sự hôm qua, năm vạn quân đội của Đỗ Tăng vây thành nguy cấp. Vi thần cùng Minh Uy tướng quân thống lĩnh ba vạn quân, đánh lui hơn hai mươi đợt công kích của quân địch, tiêu diệt hơn ba vạn địch. Bên ta hao tổn không đến bốn nghìn, du kích tướng quân Cao Kiến Hoa, chống lại quân địch, ngã xuống cổng thành, sống chết chưa rõ……”
Tuyên Khải cầm tập công thư, hướng về phía Lâm Phóng cười nói: “Minh Uy tướng quân, viết thế này, ngươi thấy sao?”
Ta cùng Hoắc Dương đứng ở một bên, im lặng không nói.
Gặp qua có thể khoác lác, không gặp qua cũng có thể thổi phồng được. Lúc địch công thành, Tuyên Khải trốn tránh ở trong phủ run lẩy bẩy. Khi đã đẩy lui quân địch, hắn lại viết báo cáo lên trên khoe thành tích. Cái gì mà quân địch năm vạn? Cái gì mà diệt chết ba vạn? Đối phương cùng chúng ta đều giống nhau, chết bốn năm nghìn người thôi!
Lâm Phóng khe khẽ mỉm cười, nói: “Tất cả nhờ cậy Tuyên tướng quân dìu dắt! Viết như thế là thích hợp hơn hết.”
Tuyên Khải cười tít mắt gật đầu, lại than thở: “Chỉ đáng tiếc Cao tướng quân vì nước quên mình……”
Trận đánh hôm qua vẫn còn tiếp tục đến tận khi mặt trời lặn.
Ta không thể cứu được Cao Kiến Hoa, tay của ta cách góc áo hắn không đến một tấc. Hoắc Dương đánh lui quân địch vừa mới công kích ở cửa Đông, lại tới cứu ta.
Hắn dường như hơn phân nửa thân thể nghiêng ra khỏi tường thành, đồng loạt bắt được thân dưới của ta. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Cao Kiến Hoa rơi vào trong quân địch, khó phân biệt tung tích.
Hoắc Dương cùng mọi người tránh đi mưa tên, kéo ta trở về. Hoắc Dương nghiêm nghị mắng: “Ngươi điên rồi sao?”
Ta ngẩng đầu, trông thấy Lâm Phóng lẳng lặng đứng ở chỗ ấy, sắc mặt khẩn trương căng thẳng, ánh mắt trong lại mơ hồ có sát ý.
——————
Nhưng mà quân doanh, sẽ không bởi vì một người tử vong mà tạm dừng nửa bước.
Chúng ta càng thêm khẩn trương chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị chống lần công thành tiếp theo. Phương bắc cũng truyền tới tin tức đại quân đang di chuyển về Kiến Khang.
Tuyên Khải viết xong tấu chương, lệnh người nghĩ tất cả biện pháp dùng ngựa nhanh nhất truyền về kinh. Sau đó chúng ta từ trong lều lớn của hắn đi ra.
Cao Kiến Hoa hy sinh, khiến cho Tuyên Khải không thể không đích thân tới quân doanh — điều này cũng là chuyện tốt.
Đi đến trướng của Lâm Phóng, hắn nhìn Hoắc Dương, nói: “Ngươi đi trước nghỉ tạm.” Hoắc Dương liền quay đầu đi, hắn vốn ngủ bên trong lều của Lâm Phóng, tiện cho việc bảo hộ.
Ta có chút nghi ngờ.
Hắn không nhìn ta, lưng đứng thẳng, thản nhiên nói: “Đi theo ta.”
Chúng ta men theo quân doanh, chậm rãi đi đến dưới cột cờ ngày ấy đám người La Vũ bị trói. Trăng trong như nước, võ trường không không một người.
Lâm Phóng xoay người lại. Ta ngẩn người.
Người này rất thích hợp đứng ở trong màn đêm. Khuôn mặt tuyệt mỹ lại thanh lãnh tuyệt đối, tự nhiên dung nhập vào bóng đêm.
Hai tròng mắt hắn cụp xuống, đột nhiên nói: “Ta đ