Polaroid
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324071

Bình chọn: 7.00/10/407 lượt.

i mới là thật.

Phụ thân cho ta tiến vào võ lâm, là muốn ta làm cho Chiến gia nổi danh một lần nữa.

Tuy rằng đoạn đường này ta cũng thuận tay thu dọn mấy tên giặc cỏ, trộm vặt, nhưng Tấn quốc lớn như vậy, ta thật sự không được ai biết đến. Thế là ta cân nhắc, chỉ có thể ở đại hội võ lâm mới làm nên một trận thành danh.

Thế là một mặt vừa du sơn ngoạn thủy, một mặt lại cân nhắc làm sao tại đại hội võ lâm lộ mặt.

Hai tháng sau, chúng ta đến Kiến Khang. Võ lâm đại hội còn có hơn mười ngày mới bắt đầu, mà lộ phí của ta lại tiêu hết sạch. May mà mẹ ta đã có dự kiến trước, một chiếc kim trâm, đổi lấy tháng tiền chi tiêu.

So với dân chúng Kiến Khang, ta cùng Tiểu Lam như hai kẻ quê mùa thuần chất. Nhìn đầy đường dân chúng quần áo ngăn nắp người đến kẻ đi tấp nập, lại nhìn xem chúng ta hóa trang hai nam tử sơn dã một thân quần áo thô sơ, liếc mắt cũng thấy cực kỳ khó coi.

Thế là ta đành mua hai bộ quần áo mới một xanh một trắng để thay đổi, hai chúng ta thay xong liền biến nhành hai quý công tử nhẹ nhàng, thoát tục. Ta dương dương tự đắc dẫn Tiểu Lam đi dạo quanh đường phố, chỉ cảm thấy tâm trạng thoải mái cực kỳ.

Mua hai bộ quần áo mới phí không ít tiền, ta đành phải mang ngọc bội đi đến hiệu cầm đồ.

Chưởng quầy vui tươi hớn hở đưa cho ta ba trăm quan tiền. Không tệ, đủ dùng hai tháng — ta suy đoán ở tại Kiến Khang cũng không lâu như vậy, nên bảo giáp trên người có thể lưu lại, không cần đổi lấy tiền.

Tiểu Lam tinh tế đếm số tiền nho nhỏ vừa đổi được, một bên ta lại vô cùng buồn chán nhìn hiệu cầm đồ trên vách tường treo đầy các loại thư họa — chữ viết cũng không tệ, nhưng không bằng một nửa công lực của mẹ ta!

Lại loáng thoáng nghe được tường bên kia có người xì xào bàn tán. Ta lại là người nhĩ lực mẫn tuệ, tỉ mỉ lắng nghe.

“Tên bại gia tử ấy, thế nhưng đem Noãn tâm châu lấy ra cầm đồ. Trịnh Tông bị nhi tử của mình làm cho tức giận, tốn một vạn tiền mới chuộc bảo vật trở về được.”

“Như thế lại càng tốt, tất cả võ lâm đều đã biết Noãn tâm châu hiện đang ở Trịnh gia, chỉ sợ giang hồ lại nổ ra một trận tranh đoạt lớn! Trịnh gia lâm vào đại họa thật rồi!”

Ta đột nhiên dựng thẳng người lên, Noãn tâm châu? “Vạn bảo thiểm lục”(chắc cuốn sách nào đó) có ghi lại: Noãn tâm châu là một bảo vật thượng cổ, Tôn Ngô lúc ở cung đình bí mật làm ra, sau đó trong một trận chiến hỏa bị mất tích. Để nó ở trên người, không những trường sinh bất lão, dung nhan không đổi, nếu nghiền nhỏ thành bột ăn vào, có thể khải tử hoàn sinh.

Ước chừng chưởng quầy thấy sắc mặt ta kinh ngạc, lớn tiếng ho khan, bên trong tường hai người liền ngừng bặt giọng nói.

Ta thật sự thiếu thốn kinh nghiệm giang hồ, vừa rồi đều không che dấu được biểu tình. Lần tới nhất định sẽ sửa chữa.

Ta dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo ngang ngược trừng mắt với tên chưởng quầy: “Tiểu Lam, chúng ta đi.”

Đi, chúng ta đi đoạt bảo vật.

“Tiểu thư, cô muốn Noãn châu kia để làm gì?” Tiểu Lam vội vàng bước theo ta.

“Không làm gì cả. Cướp chơi.”

Người bán son phấn rong nói, Trịnh gia kế thừa Từ Châu, cũng có chút công sức, tuy không có người đảm nhiệm chức quan ở trong triều, nhưng lại cực kỳ giàu có. Tại Kiến Khang xem như xưng bá một phương, thường bắt nạt những kẻ yếu, nghèo. Triều đình luôn đối với người trong giang hồ mắt nhắm mắt mở cho qua, Trịnh gia lại có tiền, tự nhiên không có người quản thúc.

“Ta thấy không đúng, Giang Đông nhân sĩ võ lâm nhiều vô kể, vì sao không có ai đứng ra!” Từ Giang Bắc chạy nạn đến nơi đây người bán hàng rong căm giận nói.

Ta đối hắn hảo cảm tự nhiên nảy sinh, một hơi mua ba hộp son phấn, hắn nhất thời cười không khép miệng được.

Đem son phấn thu vào trong lòng, ta nghĩ, đi cướp bảo bối ấy, sau đó tại đại hội võ lâm khoe khoang một phen, kiêu ngạo nói: “Có bản lĩnh thì tới cướp, Noãn tâm châu hiện tại trong tay Chiến Thanh Hoằng ta!”

Thực là cực kỳ có khí thế, có thể diện, chỉ sợ Chiến gia không nổi danh không được rồi.

Tiểu Lam có chút lo lắng cho hành động này của ta, nhưng võ công của nàng cùng ta kém rất xa nếu đi cùng cũng chỉ biết tăng thêm cản trở, nên đành căm giận ở lại phòng trọ.

Trăng ở Kiến Khang thật là sáng, so với ở nhà không giống nhau. Tựa hồ như đối với người càng gần, khiến cho con người nhìn vào trong lòng lại sinh ra cảm giác cực kỳ buồn phiền.

Trên mặt ta bịt một tấm lụa đen, mái tóc dài buộc lên, hóa trang thành nam tử, trong lòng có chút ít nhớ nhà . Vì vậy tại Trịnh gia to lớn vô cùng này ta vinh quang bị lạc đường .

Đầu óc choáng váng đi qua ba cái đình viện, bỗng nghe ở hướng đông bắc, mơ hồ có tiếng động, hình như là tiếng va chạm binh khí.

Ta hoàn toàn tỉnh táo, bay vút lên nóc nhà, nhắm lại hai mắt, lắng nghe tiếng động để phân biệt phương hướng, theo nơi phát ra tiếng động bay đến

Hình như ta đã tới muộn.

Trên mặt đất, hơn mười tên gia đinh nằm rên rỉ ,hôn mê. Bên trong sảnh đường, một trung niên nam tử cùng một thiếu niên công tử ôm đầu ngồi ở góc tường. Trên đại sảnh, một đại hán cùng một cô gái thân hình thướt tha đều che mặt đang giao chiến.

Trong tay nữ tử cầm một cái hộp làm bằng gỗ lim,