
cùng Mộ Dung Hoàng chảy dòng máu giống nhau.
“Ngươi thả ta ra đi.” Ta bỗng nhiên không còn tàn nhẫn nói nữa, chỉ cảm thấy trong lòng đau khổ,“Ngươi biết, ta sẽ không gả cho ngươi. Ta muốn trở về Giang Đông.”
Chìa khóa trong tay hắn cứ ở giữa không trung, không tiến vào, cũng không rút về.
Xung quanh bỗng nhiên có một dòng hàn khí quen thuộc tới gần, ta tinh thần rung lên, mà Mộ Dung Khải còn đứng ngây tại chỗ, vẫn không nhúc nhích nhìn ta.
Hàn quang cấp tốc xẹt qua, Mộ Dung Khải hai mắt đột nhiên trừng lớn, hắn ngay cả kinh hô cũng không kịp phát ra,“bùm” một tiếng, ngửa mặt ngã xuống.
Hắc y Hoắc Dương tra đao vào vỏ, cánh tay dài duỗi ra, liền đem chìa khóa đưa vào khóa sắt. Chỉ nghe qua “Kẽo kẹt” một tiếng, chính giữa phòng ốc tựa hồ run lên. Ta đột nhiên đẩy song sắt, ứng tiếng mở ra. Ta đi ra, Hoắc Dương nâng tay, ném cho ta bội đao.
“Đi!” Hoắc Dương hạ giọng nói.
“Chậm!” Ta đi đến trước thân thể Mộ Dung Khải,“Ngươi giết hắn?” Ta nghe thấy giọng nói chính mình đang run. Hắn nhìn chằm chằm ta, lại tựa hồ thở không nổi nói không ra lời, ngực phải máu ồ ồ chảy.
“Không biết.” Hoắc Dương nhảy đến nóc nhà: “Nhờ tiểu tử này, ta mới tìm được đến nơi này. Hắn không chết được.”
“Cho ta thuốc trị thương!” Ta nói.
Hoắc Dương liếc nhìn ta, từ trong lòng lấy ra thuốc trị thương ném cho ta.
——————–
Hai chúng ta đi cực nhanh, nháy mắt đã quẹo qua mấy cái ngã tư, đi đến đường cái của thành Thổ Cận. Lúc này đã là hoàng hôn, người đi đường cũng đã giảm bớt. Hoắc Dương mua mấy cái bánh bao đưa cho ta, ta ăn một trận lang thôn hổ yết, mới khôi phục được một chút nguyên khí.
“Lâm Phóng bọn hắn đâu?” Ta nói.
“Ở ngoài thành một trăm dặm đang chờ chúng ta.”
“Ra khỏi thành sao?” Ta hỏi hắn.
Hắn lắc đầu.
Ta cười: “Thật hợp ý ta.”
Hắn lại lạnh nhạt nói: “Ngươi đừng có không ra tay được.”
Ta cười cười. Không ra tay được? Mộ Dung Hoàng, ngươi không ngờ đến chúng ta có thể đào thoát đi? Dù Hoàng cung ngươi tầng tầng thủ vệ, nhưng trên đời này có tường đồng vách sắt nào, há có thể ngăn cản ta cùng Hoắc Dương liên thủ?
Hoắc Dương nói: “Đi đi. Hắn hôm nay sẽ nghỉ ở trong phòng Trầm Yên Chi.” Ta kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Trầm Yên Chi cam lòng?”
Hắn nói: “Theo kế hoạch, lúc này Mộ Dung Hoàng đã bị hạ dược, không thể động đậy. Hai tên cao thủ dưới tay hắn, cũng phải trúng độc.”
“Nếu như Trầm Yên Chi không giúp chúng ta, lại giúp Mộ Dung Hoàng sẽ xử lý như thế nào?” Ta nói, dù sao đó cũng là phu quân của nàng!
Hoắc Dương cũng không ngẩng đầu lên: “Lâm Phóng nói, vậy thì cùng nhau chết.”
—————-
Trời tối, không thấy nửa điểm trăng sáng. Phòng ốc đều là màu đen, đá phiến trải dọc đường đi, cũng là màu đen. Vạn nhà trong thành Thổ Cận thắp đèn nhưng cảm giác vẫn lạnh buốt thấu xương như cũ.
Vương cung ban đêm, canh giữ vẫn vô cùng nghiêm khắc, đối với hai chúng ta mà nói, lại như chốn không người. Lặng yên không một tiếng phi thân trên nóc nhà, không quá thời gian một nén nhang, đã đi qua hơn phân nửa cung đình.
“Trầm Yên Chi ở tẩm cung đằng kia.” Hoắc Dương thấp giọng nói.
Trước mặt là một khoảng đất trống cực kỳ rộng rãi, chắc là dành cho quân đội tập luyện bên trong cung cấm. Sau sân tập luyện là hành lang, đầu hành lang thấy rõ là một phòng ốc, mơ hồ có ánh đèn — tất nhiên là tẩm cung của Trầm Yên Chi.
Nhưng mà chung quanh cực tĩnh lặng — nàng là phi tử duy nhất Mộ Dung Hoàng cưng chiều, chung quanh cung điện thế nhưng lại ảm đạm một mảnh, không có một người. Kia tất nhiên là có vấn đề. Ta nắm chặt Đế Lưu, Hoắc Dương nhẹ nhàng cười lạnh nói: “Nếu không ra, chúng ta có thể giết trước mặt Mộ Dung Hoàng!”
Trong đêm tối, mấy bóng đen xẹt qua. Dần dần, càng lúc càng nhiều. Thẳng đến khi đem chúng ta bao vây ở giữa.
Có chút cảm giác quen thuộc. Thủ lĩnh đám hắc y nhân nói khẽ: “Lần trước để cho các ngươi chạy. Hôm nay, để tính mệnh ở chỗ này đi.”
Ngoại thành Thổ Cận, Mộc Uẩn sát nhân trận!
Lần trước, chúng ta thiếu chút bị nhốt ở trong trận thế này không ra được, còn bị đoạt đi nhân sâm vạn năm. Đêm nay……
Trong đầu ta xẹt qua thần sắc lạnh lùng của Lâm Phóng – đó là sau khi trở lại Thổ Cận, hắn tìm đọc tư liệu hai ngày, đem Mộc Uẩn sát nhân trận pháp tỉ mỉ vẽ lại rất nhiều lần, cuối cùng tinh tế nói cùng ta và Hoắc Dương. Hắn nói: “Ngày sau nếu không gặp được bọn hắn, thì bọn hắn vận khí tốt; nếu gặp được, liền theo phương pháp này, đem bọn hắn giết không còn một mống!”
Ta nhìn lại hắc y nhân trước mặt như thủy triều, Đế Lưu trong tay mơ hồ lên tiếng. Giết bọn hắn, sẽ như khi đó Lâm Phóng nói. Phá trận lần này, cũng không mất nhiều thời gian. Ta cùng Hoắc Dương ra tay luôn luôn cực nhanh, càng huống chi đã biết cách phá trận. Cho nên khi cả sân luyện võ nằm đầy hắc y nhân, cũng chỉ qua một lát.
Thủ lĩnh đám hắc y nhân trong lúc hỗn chiến sớm đã chẳng biết chạy đi đâu. Chỉ là khi giết đám hắc y nhân kia, sớm đã kinh động đến thị vệ trong cung. Xa xa chỗ rẽ hành lang uốn khúc, đã xuất hiện thân ảnh mười mấy thị vệ. Cứ tiếp tục như vậy khẳng định không được, chúng ta nhất định lâm vào vũng bùn, không thể bứt ra.