Polly po-cket
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325652

Bình chọn: 8.00/10/565 lượt.

ta, ngừng lại trên người Mộ Dung Khải: “Tiểu vương gia, ngươi đem những chuyện đã và sắp xảy ra mấy ngày

gần đây, tỉ mỉ nói lại cho ta.”

————————–

Hai ngày sau. Lâm Phóng xúi giục Mộ Dung Khải lấy một số tiền lớn hối lộ người trông coi phủ Nhị vương gia, để Mộ Dung Khải dẫn theo một gánh hát Trung Nguyên tiến vào phủ.

Nói đến buồn cười, Mộ Dung Khải đầu năm có phủ đệ của riêng mình, lại không được phong đất, quả thực có thể nói là nghèo rớt mồng tơi. Thế là khi Lâm Phóng nói đến “số tiền hối lộ”, Mộ Dung Khải trừng to mắt: “Ta không tiền, ngươi có sao?” Lâm Phóng liếc nhìn hắn một cái: “Tự nghĩ biện pháp đi.”

Thế là Mộ Dung Khải đầu óc đơn giản chạy đến trước cửa một nhà giàu nhất nhưng lại không có đạo đức trong thành cố tình té ngã một cái, sau đó hung hăng gây chuyện đòi bồi thường. Bởi vì thanh danh của Mộ Dung Khải luôn luôn tốt, trong thành người ta chỉ trách cục đá trước cửa đại phú kia vì sao lại khiến cho tiểu vương gia anh tuấn dũng mãnh nhất toàn thành vấp ngã.

Khi hắn đem đầu quấn băng, xách một túi tiền đến gặp Lâm Phóng, Lâm Phóng chỉ khẽ gật đầu, nói: “Thân là Vương Tôn, không thể mỗi lần cần tiền đều phải làm bể đầu. Lần sau nghĩ biện pháp khác.”

Thế là gánh hát thuận lợi tiến vào phủ Nhị vương gia, ngày thứ hai rời khỏi, trong gánh hát có hai mỹ nữ được Nhị vương gia lưu lại.

Đương nhiên, trong phủ cũng nhiều thêm hai gia đinh. Nhưng không ai chú ý đến biến hóa nhỏ trong nhà Nhị vương gia Mộ Dung Hoàng đã thất thế.

Nhưng mà chuyện này khổ không chỉ là một mình Mộ Dung Khải.

Ta đóng lại của phòng, xoay người hướng về Tiểu Lam nói: “Tiểu Lam, hôm nay thực là mất hết cả mặt mũi!”

Tiểu Lam xách váy tầng tầng lớp lớp, gắng sức kéo xuống cái áo ngắn đỏ tươi trước ngực:

“Tiểu thư, còn cần cô nói! Y phục phóng đãng như vậy, nếu như bị lão gia biết, sẽ đánh chết hai chúng ta!”

Ta than thở, cúi đầu nhìn, rõ ràng trên thân là quần lụa xanh nhưng lại mỏng dính như ẩn như hiện, ta có thể thấy mắt cá chân của chính mình; y phục trắng bằng lụa đem bộ ngực bao căng, cổ áo mở lớn như vậy — ta cảm thấy chính mình cúi đầu một cái là có thể thấy hai cái bánh bao tròn trịa……

“Chẳng lẽ nữ tử gánh hát của Đại Tấn chúng ta ở chỗ này, đều mặc lẳng lơ thế sao?” Ta giận dữ nói.

Bộ quần áo này tất nhiên là gánh hát tìm tới, vì phải ngụy trang thành mỹ nhân bị Nhị vương gia lưu lại trong phủ làm ca cơ, cho nên chúng ta đành phải mặc vào.

Hôm nay lúc chạng vạng tối, chúng ta mặc vào hai bộ quần áo này, nơm nớp ngồi vào kiệu.

Cùng gánh hát tiến vào phủ vương gia, có người vén rèm cho chúng ta xuống kiệu. Ta đứng lại, ngẩng đầu, lại thấy chung quanh người quỳ trên đất, tiểu vương gia Mộ Dung Khải ngây ngốc đứng dưới mái hiên Vương phủ, mắt nhìn chòng chọc bộ ngực của ta. Ta lúc ấy cảm thấy muốn đánh người, lại bị chủ gánh hát một bên kéo quỳ xuống.

Sau khi chúng ta tiến vào chính sảnh, thấy Mộ Dung Hoàng nhiều ngày không gặp, ngày xưa vương gia anh vĩ bây giờ lại mang một bộ dạng uể oải ngồi ở trên giường nệm, người hầu chung quanh rót rượu cho hắn. Gánh hát bắt đầu diễn, hắn ha ha cười, ta cùng Tiểu Lam cúi thấp đầu một trái một phải ngồi vào bên cạnh hắn, hắn vỗ vỗ bờ vai của ta, ghé sát đến thì thầm nói:

“Đa tạ!”

Ba người chúng ta ngồi ở trên giường, Mộ Dung Khải ngồi ở bên dưới. Trong bữa tiệc hắn rốt cuộc không liếc mắt nhìn lại.

Lát sau, ta thoáng nhìn phòng trong có thêm hai thân ảnh quen thuộc. Bọn hắn đã thay đồ, Hoắc Dương mặt không thay đổi nhìn qua, rõ ràng ta có thể thấy thân thể hắn cứng đờ, hai mắt như muốn phóng hỏa — sau đó, hắn cũng gắt gao dán mắt vào bộ ngực ta, nhìn nửa ngày, sau đó lại nhìn hướng Tiểu Lam…… Nghiệt đồ, ta muốn giết hắn!

Vốn tưởng rằng Lâm Phóng sẽ bình tĩnh hơn, không ngờ khi ánh mắt đạm đạm của hắn lướt qua ta, bỗng nhiên nhíu lại, vội vã quay đầu đi chỗ khác.

Tiệc rượu kết thúc, Mộ Dung Khải không tiện ở lại lâu, ân cần thăm hỏi Vương thúc liền cáo từ, từ đầu đến cuối không liếc nhìn ta, lỗ tai lại đỏ như trứng tôm nấu chín. Mọi người thối lui, chỉ dư năm người chúng ta. Mộ Dung Hoàng nháy mắt dũ bỏ hình thái đồi bại, nhảy xuống giường, hướng về chúng ta khom người thật sâu: “Đa tạ các vị đến tương trợ!”

Ta cùng Tiểu Lam cũng vội rời khỏi sập, đứng ở phía sau Lâm Phóng cùng Hoắc Dương.

Lâm Phóng mỉm cười hướng về Mộ Dung Hoàng nói: “Ngày xưa Vương gia đối với ta có ơn cứu mạng, càng huống chi chuyện này quan hệ đến minh ước lâu dài của Yến Tấn, Lâm Phóng không thể chối từ!” Nói xong, không đợi Mộ Dung Hoàng tiếp lời, hắn tự nhiên nhìn hướng ta. Cởi xuống áo choàng, chỉ còn y phục bên trong, duỗi tay đem áo choàng khoác lên trên thân ta:

“Khoác vào.” Hắn đạm đạm nói.

Trong lòng ta ấm áp, chút bất an trong lòng tan thành mây khói. Trang phục của Đông Liêu này thế nhưng rất lớn, đủ để che khuất hơn phân nửa thân thể của ta. Ta vò vò cổ áo, đem chính mình che kín không kẽ hở.

Hoắc Dương lúc này cũng cởi xuống áo choàng, choàng lên trên người Tiểu Lam. Ta cùng Tiểu Lam đều trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt hắn lại thản nhiên.

Mộ Dung Hoàng vẫn nhìn chúng ta, lúc này