
i từ biệt, sau đó bay ra khỏi cửa sổ.
Ngoài cửa sổ sao vẫn sáng chói như cũ, ngôi sao lớn lóe lên giống như
hai mắt loài người, một trận gió mát lướt qua, thổi lên rèm cửa sổ màu
vàng nhạt, rèm cửa sổ nhẹ nhàng lắc lư, từng đợt sóng màu vàng kim khảm
vào trong mắt, mơ hồ suy nghĩ…
“Tiểu Ý, nhất định phải chống đỡ…”
Lương Bân nhìn xa theo hướng Xích Điệp rời khỏi, nội tâm buồn bã vô cùng. "Choang!"
Âm thanh vật thể va chạm vang lên, Đại sư Cố đã cam chịu số phận, hai
mắt nhắm bỗng nhiên mở ra, chỉ thấy quản gia đứng ở khúc quanh hành
lang, thở hổn hển chăm chú nhìn bọn họ, mà phía dưới Sở Du là vụn bình
hoa phân tán đầy đất. Rất dễ nhận thấy, ở thời điểm ngàn quân nguy kịch
là quản gia dùng bình hoa ngăn cản hành động của Sở Du.
"Không phải. . . . . . Không phải. . . . . ."
Sở Du chậm rãi quay đầu, nhìn quản gia, tròng mắt xẹt qua vẻ tức giận,
sau đó nện bước chân lảo đảo đi tới hướng quản gia tiểu Phương. Đại sư
Cố thấy thế, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mà quản gia đứng cách bọn họ
20 mét, hướng về phía ông ta lớn tiếng kêu gọi, "Mau dẫn phu nhân rời
đi!"
Đại sư Cố nhìn sang mẹ Sở phía sau ông ta vẫn còn trong trạng thái đờ
đẫn, miễn cưỡng đứng lên từ dưới đất, nói với bà, "Phu nhân, lúc này tôi dẫn bà rời đi trước."
"Nhưng A Quản. . . . . ."
"Không có thời gian, nếu như bà muốn chết ở chỗ này." Đại sư Cố cau mày, mặt lạnh lùng.
Mẹ Sở cắn răng, cuối cùng vẫn quyết định đi theo Đại sư Cố rời đi.
Vào lúc hai người nện bước chân dồn dập đi đến phía trước, chuẩn bị tiến vào bên trong một gian phòng, Sở Du đi thẳng về phía trước ý muốn hướng quản gia "Trả thù" đột nhiên quay đầu lại, con ngươi sắc đầy máu chính
xác không có lầm thu hết hành động chuẩn bị trốn chạy của bọn họ vào
mắt.
"Nguy rồi, cậu ấy phát hiện rồi." Đại sư Cố dừng bước lại, không nhúc
nhích nhìn chăm chú vào Sở Du đang nhìn chằm chằm bọn họ không tha.
Mẹ Sở liếc mắt nhìn quản gia vẫn còn ở khúc quanh hành lang, "Làm sao bây giờ?"
"Không phải. . . . . . Không phải. . . . . ." Sở Du giơ ngón tay thon dài chậm rãi đi về phía họ.
"Không đúng ?" Có ý gì? Chẳng lẽ. . . . . .
Trong đầu ông ta lóe lên ý nghĩ, vội vàng lớn tiếng nói với quản gia: "A Quản, đem thiếu phu nhân tới đây! Mau lên!"
"Cái gì?" Quản gia cảm thấy có chút khó hiểu đối với việc Đại sư Cố phân phó.
"Thiếu gia đang tìm thiếu phu nhân! Mau!"
"Thiếu phu nhân. . . . . ." Quản gia nghe vậy, sững sờ một lúc, sau đó
hiểu được, ông ta lập tức xoay người chuẩn bị đến phòng dưới đất đem
Lương Ý đến. Vậy mà, mẹ Sở vẫn ở trạng thái yên lặng lại mở miệng ngăn
cản quản gia, "A Quản, không cho phép đưa cô gái kia đến!"
"Phu nhân, chẳng lẽ bà muốn chết sao?" Đại sư Cố lớn tiếng gầm lên với bà ta.
Mẹ Sở lại cười lạnh châm chọc: " Chẳng lẽ ông cho là tôi còn có thể để
cho người phụ nữ thiếu chút nữa đã hại chết con tôi đến gần nó nữa sao?"
"Phu nhân, bây giờ không phải là lúc tức giận. Nếu như bây giờ không để
cho thiếu gia thấy thiếu phu nhân, tôi với bà cũng chỉ có thể chết ở chỗ này thôi." Lời này của Đại sư Cố cũng không phải là đe dọa, mà là thật
lòng.
Mẹ Sở trầm mặc hồi lâu, nhìn thấy Sở Du sắp đến gần bọn họ rồi, cau mày
thật chặt, cân nhắc kỹ lưỡng, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng
đồng ý, "A Quản, mang thiếu phu nhân tới!"
"Dạ!" Quản gia lập tức đi xuống lầu.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Tiểu Du đã sắp đến trước mặt bọn họ, bọn họ đã không thể lui được nữa.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân đang tìm cậu. Bây giờ cô ấy đang ở lầu dưới." Đại sư Cố chợt mở miệng nói với Sở Du.
Sở Du cũng không có dừng bước lại như Đại sư Cố đoán, Đại sư Cố giận tái mặt, giả bộ gấp gáp nói, "Bây giờ thiếu phu nhân đang ở phòng khách chờ cậu đi xuống tìm cô ấy, thiếu gia, cậu không đi xuống sao?"
Sở Du giống như là hoàn toàn không nghe được lời Đại sư Cố nói, trong
lúc hành động hoàn toàn không có chậm chạp. Đại sư Cố gấp gáp không
thôi, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ trấn tĩnh.
"Thiếu gia, tôi nói là thiếu phu nhân Lương Ý. Cậu không nhớ cô ấy sao?"
Sở Du đột nhiên ngừng lại động tác đi về phía trước, anh hơi nghiêng
nghiêng đầu, trong tròng mắt tràn đầy nghi ngờ, tựa hồ đang suy tư người trong miệng ông ta nói là ai. Đại sư Cố nhìn thấy anh dừng động tác
lại, tâm tình lập tức buông lỏng không ít.
"Thiếu phu nhân Lương Ý ở trong phòng khách chờ cậu đấy. Cậu không đi
xuống tìm cô ấy sao?" Đại sư Cố nhẹ nhàng đi từ phía bên phải bên vách
tường tới sau lưng Sở Du. Sau khi thành công, ông ta âm thầm nháy mắt ra dấu với mẹ Sở, mẹ Sở gật đầu một cái, Đại sư Cố tiếp tục dùng lời nói
hấp dẫn sự chú ý của anh, "Thiếu phu nhân Lương Ý vẫn không tìm được
cậu, hiện tại cô ấy rất lo lắng cho cậu." Mẹ Sở thành công lướt qua Sở
Du, đi tới sau lưng Đại sư Cố.
Anh đang muốn bước chân đi lại ngừng lại, để móng tay xuống, Đại sư Cố
mừng rỡ trong lòng, "Thiếu gia, thiếu phu nhân Lương Ý sẽ bị móng tay
của cậu hù sợ, cậu mau thu nó lại thôi."
Sở Du nheo mắt, nhìn móng tay sắc bén dưới ngón tay mình một hồi lâu,
cuối cùng, móng tay chậm rãi thu trở về, khôi