
ó mới chậm rãi gật đầu. Thời
gian cũng không còn nhiều, tạm thời cứ làm như thế này đã.
Tài xế lôi lôi kéo kéo một hồi, nhét đầy cốp xe của quản gia, rồi nói
với ông ta, “Cốp xe không đủ chỗ, chuyển tạm lên chỗ ngồi phía sau nhé.”
Quản gia chán ghét nhìn thi thể có lỗ hổng to trên trán kia, có chút
không hài lòng với đề nghị này của tài xế. Anh ta thấy vậy bất mãn kêu
la, “Đừng lãng phí thời gian, nhanh lên đi! Không phải chỉ có một tiếng
đồng hồ sao? Bây giờ đã qua 40 phút rồi.”
Quản gia liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, quả thực không còn nhiều thời
gian, cần phải quay về trong vòng 20 phút. Cuối cùng ông ta vẫn phải
thỏa hiệp. Phòng tắm sáng bóng
tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, chút máu tươi vung vảy ở trên gạch men
sứ trong phòng tắm, tạo thành một loại mà thị giác nhìn thấy đã hoảng
sợ. Trong phòng tắm đặt một thùng gỗ khổng lồ, trong thùng gỗ trang bị
ước chừng nửa thùng máu tươi đỏ, đại khái là mới vừa lấy ra từ thân thể
con người, lúc này máu tươi vẫn còn có hơi ấm.
"Cộp cộp cộp"
Tiếng bước chân gấp rút vang lên, cửa phòng tắm bị mở ra, mẹ Sở đi vào
phòng tắm nhìn phòng tắm sau bốn tuần, nhíu nhíu chân mày đi tới trước
thùng gỗ, bất mãn nói với quản gia sau lưng: " Ba người chỉ có ngần này
máu?"
Quản gia áy náy trả lời, "Rất xin lỗi phu nhân. Trong ba
người đó có một người bị thương, mất máu quá nhiều, thời điểm đổ máu chỉ còn lại bằng hai phần ba của hai người kia."
Mẹ Sở nhíu tròng mắt lại, xoay đầu lại, hừ lạnh một tiếng, giọng nói nguy hiểm, "Ông đang thật giả lẫn lộn?"
"Thời gian quá ngắn, chúng tôi gấp rút tìm chỉ được ba người, nhưng là. . . . . ."
"Bốp!"
Mặt quản gia bị đánh chếch, mẹ Sở nhìn sang thùng gỗ, đi ra phòng tắm, đưa
lưng về phía ông ta lạnh lùng nói, "Trong vòng nửa giờ, tìm một người
‘hoàn hảo không chút tổn hại’ trở lại cho tôi!" Bà ta còn cố ý tăng thêm âm lượng ở chữ hoàn hảo không chút tổn hại.
"Vâng" Quản gia gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi áo . . . . . .
Phòng khách
Đại sư Cố nhìn đồng hồ treo tường, cảm thấy đã đến lúc rồi, lúc này gương
mặt Sở Du bị thiêu cháy đang biến thành cục thịt màu đỏ sậm, ông ta tự
tay nhẹ nhàng dùng sức kìm một chút, cục thịt khôi phục co dãn, ông ta
xoay người lại trong nháy mắt giống như là cảm ứng được cái gì, xông vội tới bàn gỗ tử đàn bên cạnh, dùng châm đâm rách ngón tay của mình, đem
máu tươi nhỏ xuống trên mặt bàn bày hai hình người giấy, cánh môi nhanh
chóng động đậy, mặc niệm vài lời nói, trong nháy mắt hình người giấy
biến thành hai thiếu nữ trẻ tuổi. Thiếu nữ có chút không giống với người giấ , khuôn mặt không hề giống như người giấy thường ngày nhìn thấy, là mặt xanh mét, ngược lại mang theo cảm giác đặc biệt đỏ thắm.
"Mang thiếu gia đi!"
"Vâng" Các thiếu nữ khéo léo trả lời.
Đại sư Cố mở cửa phòng, ra khỏi phòng, các thiếu nữ đỡ Sở Du đi theo Đại sư Cố chậm rãi đi về phía trước. Chốc lát sau, bọn họ chạy tới phòng tắm.
Đại sư Cố nhìn lượng máu trong thùng gỗ trong phòng tắm, không vui nhíu
nhíu mày chân mày, "Cởi hết quần áo của cậu ấy, đặt cậu ấy vào trong
thùng gỗ đi."
"Dạ!" Các thiếu nữ khéo léo gật đầu một cái, ngay
sau đó bắt đầu hiểu cởi nút cài trên quần áo Sở Du. Đại sư Cố nhìn thấy
thế, ra khỏi phòng, đi đến thư phòng, gõ cửa.
"Vào đi!" Mẹ Sở lạnh lùng nói.
Đại sư Cố mở cửa, nhìn Mẹ Sở nói: "Phu nhân, chút máu này còn chưa đủ, hôm
nay thân thể thiếu gia chậm lại, ít nhất cũng cần hơn nửa thùng mới
được, nhưng bây giờ chỉ có nửa thùng là chuyện gì?"
"Chuyện này tôi đã bảo A Quản đi xử lý." Mẹ Sở lạnh lùng nhìn ông ta, không nhanh không chậm nói.
Đại sư Cố trầm mặc phút chốc, ngay sau đó trầm giọng nói, "Phu nhân, hôm
nay chỉ có chút máu này căn bản cũng không có biện pháp tiến hành tu bổ. Nếu như lần sau lại xảy ra thế, tôi không dám cam đoan sẽ có chuyện xảy ra sinh."
"Lời này của ông là có ý gì?"
"Lần trước Sở
thiếu gia mất trí công kích phu nhân, không phải ngài chưa từng thấy,
hơn nữa hôm nay thân thể bị tổn thương, còn có đầu mất lý trí, lực công
kích kia, cũng không phải là đám Phàm Phu Tục Tử như bọn tôi có thể chế
phục." Đại sư Cố vuốt vuốt râu ria thật dài, rầu rĩ nói.
"Nếu thân thể của nó đã bị hao tổn, không phải lực công kích sẽ giảm xuống sao?"
"Cũng không phải, phu nhân. Trước đó mặc dù thiếu gia có thể bị tôi chế dùng
là bởi vì thiếu gia còn một tia lý trí cuối cùng, sẽ khống chế năng lực
của mình, nhưng hôm nay, người hoàn toàn mất đi suy nghĩ cũng chỉ là một dã thú chỉ biết phá hư thôi. Người, tay không làm sao có thể đấu thắng
dã thú!"
"Nhưng nó vẫn còn đang hôn mê, không phải sao? Nếu vẫn còn đang hôn mê thì sẽ không có lực công kích."
"Trước kia tôi thi triển thuật chữa trị cho thiếu gia thì thiếu gia đã lộ ra
dấu hiệu thức tỉnh rồi. Cho nên lúc thuật pháp vẫn chưa xong đã dốc hết
sức dẫn cậu ấy rời đi. Nhưng hôm nay. . . . . . Tôi không dám cam đoan
lúc nào thiếu gia sẽ tỉnh lại."
"A ——"
Vừa dứt lời trong nháy mắt, một tiếng thét chói tai vang tận mây xanh lập tức truyền tới.
Mẹ Sở và Đại sư Cố liếc mắt nhìn nhau