
bươm bướm hoa lệ màu vàng khổng lồ.
“Chuyện này ............chuyện này là sao...........” Anh chưa từng nhìn thấy Xích Diệp biến thành hình dạng như hiện tại bao giờ. Lương Bân đột nhiên nhớ tới lời cuối cùng mà sư phụ nói với anh, nhất định phải sống!
Lương Bân nghẹn ngào khóc thành tiếng, cõng thi thể Lương Ý bò lên trên lưng Xích Diệp.
“đi thôi, sư phụ!”
Con Xích Diệp cuối cùng này được sư phụ dùng linh hồn của mình đúc thành, có lẽ ông đã sớm dự liệu được mọi chuyện sẽ xảy ra, cho nên mới cố ý lưu lại nó để anh có cơ hội sống tiếp.
“không..............không........... không được đi............ tất cả các ngươi đều không được đi..............các ngươi phải ở lại đây.............phải ở lại..........” “Sở Du” khàn giọng ra sức gào thét, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Xích Diệp đột phá khỏi căn phòng dưới đất u ám này, hướng ra bên ngoài giương cánh bay cao.
“Chắc ông không ngờ được đi, vậy mà ông cũng rơi vào kết cục này.” Dì Linh giễu cợt ngẩng đầu nhìn “Sở Du”, gương mặt thản nhiên nhẹ nhõm, hoàn toàn không có vẻ sợ hãi khi đối mặt với cái chết.
“Bà...........” “Sở Du” tức giận vươn tay chộp vào cổ dì Linh.
Khuôn mặt dì Linh tái mét, tròng mắt mở thật lớn, bà nhín ánh mắt chỉ tràn ngập thù hận thấu xương của “Sở Du”, cuối cùng mất đi hô hấp, đổ ập xuống mặt đất.
“Sở Du” ngẩng đầu , sững sờ nhìn nóc nhà phía trên gương mặt tuấn mỹ kích động dần dần trở nên thẫn thờ.
Nhã Lan thật xin lỗi! thật xin lỗi! Anh không thể giúp em sống lại rồi........
một giọt máu từ trên cao rơi xuống, máu tươi từ tảng đá trên nóc phòng chảy xuống càng lúc càng nhiều...........
“Sở Du” nhắm mắt lại, chờ đợi tảng đá đó rơi xuống........
“Ầm”
Cát bụi xung quanh nổi lên cuồn cuộn.
“Tí tách”
Chất lỏng ấm áp ngai ngái nhỏ xuống trán “Sở Du”, “Sở Du” kinh ngạc mở mắt ra, “Thạch Liên..........”
Thạch Liên gồng mình, dùng thân thể chống đỡ tảng đá lớn kia, bảo hộ “Sở Du” bình an vô sự dưới người minh. Phòng ngầm dưới đất sắp sụp đổ hoàn toàn, Thạch Liên một đường chạy qua đây, bị không ít đất đá rơi trúng đầu, gần như cả người đều toàn là máu.
Đại sư Cố chua xót nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới vươn tay vuốt ve đầu của nó dịu dang nói: “Thạch Liên, đủ rồi......”
Con ngươi Thạch Liên đảo mấy vòng, cuối cùng trầm mặc cúi đầu, nhắm hai mắt lại.
“Ầm”
Trụ cột khổng lồ không thể tiếp tục chống đỡ nổi căn phòng ngầm này nữa, chỉ chốc lát sau cả nhà họ Sở biến thành một đống hoang tàn..........
Tiểu Ý, chúng ta đi thôi.........
Nhã Lan........... Đây đã là ngày thứ ba kể từ khi Lương Ý về đến nhà. Hôm nay, khi cô vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài, mẹ Lương gõ cửa mấy cái, cô dụi dụi hai mắt, chậm rãi bước xuống giường ra mở cửa.
"Tiểu Ý, có người ở sở cảnh sát đến tìm con." Mẹ Lương chậm rãi nói với Lương Ý, thái độ hết sức thận trọng, chỉ sợ sơ ý lại kích thích đến cô.
Bởi vì sau khi Lương Ý trở về, cô vẫn không hề nói một câu nào. Những việc xảy ra một tháng cô gặp chuyện không may, trừ Lương Bân ra, cả nhà bọn họ đều không biết một chút gì. Nhưng Lương Bân cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt nói một câu, người trở lại là tốt rồi! Mẹ Lương vẫn lo lắng, không biết có phải đứa con gái của bà trong quá trình bị bắt cóc đã gặp phải đối xử tàn tệ mà tinh thần có vấn đề hay không. Bà ba lần bốn lượt muốn dẫn cô đến gặp bác sĩ tâm lý, mà lần nào cũng bị Lương Bân ngăn cả. Tuy rằng không hiểu tại sao Lương Bân lại không muốn bà đưa Lương Ý đi khám bệnh nhưng mẹ Lương do dự hai ngày, cuối cùng vẫn nghe theo anh, không còn nghĩ đến việc đó nữa.
Lúc này, mẹ Lương đang nhẹ giọng nói với cô, mà ánh mắt Lương Ý vẫn mơ màng ngơ ngác. cô cúi thấp đầu nhìn sàn nhà trơn bóng dưới chân, vẻ mặt thẫn thờ.
"Tiểu Ý" Mẹ Lương lại gọi cô một tiếng.
Lương Ý vẫn ngây người như cũ, mẹ Lương rũ mắt, phiền muộn đưa tay nắm lấy lòng bàn tay lạnh như băng của con gái mình, dắt cô xuống dưới lầu.
Hai người rất nhanh xuống tới phòng khách lầu một, trong phòng ngoại trừ người nhà họ Lương còn có bốn người đàn ông trung niên mặc cảnh phục, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, cùng một ông cụ râu tóc bạc phơ mặc áo dài màu xám sẫm ngồi trên ghế salon.
Ánh mắt của ông cụ sắc bén quét về phía Lương Ý, cuối cùng dừng lại ở trước bụng cô.
Lương Bân vẫn luôn bí mật quan sát hành động của năm người này thấy thế, đáy mắt anh chợt lóe lên một ánh sáng u ám. Anh lặng lẽ nhìn qua Lương Ý, thấy gương mặt cô vẫn ngẩn ngơ thì khẽ nhíu mày.
"Tiểu Ý, mấy người này là cảnh sát, con không phải cần sợ. Họ chỉ muốn đến điều tra chuyện đã xảy ra trong lúc con mất tích mà thôi." Ba Lương đi tới trước mặt Lương Ý, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai trấn an cô.
Ánh mắt Lương Ý vô hồn nhìn chằm chằm vào khay trà.
một viên cảnh sát trong số đó nhíu mày hỏi "cô Lương làm sao vậy?"
Mẹ Lương trả lời: "Kể từ lúc con bé trở về, bộ dạng nó đã như thế này rồi. Hỏi gì cũng không nói, chỉ ngây ngốc thần người nhìn một vật đến mất hồn."
Mấy viên cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nói: "Vậy có thể dẫn cô ấy tới gặp bác sĩ tâm lý không? Chúng tôi cần nhanh chóng thu thập một ít đầu mối về một vụ gi