
thần Lâm Cẩm Sắt vẫn vô cùng chán nản, cô mang tiếng là đại đương
gia, thế mà lại bị uất ức thế này…
Vừa vặn Hứa Thuyền
cũng bước vào chỉ thấy ba người này nhanh chóng từ vị trí đứng thẳng
dậy, cung kính cúi đầu: “Cửu thiếu gia.”
Lâm Cẩm Sắt ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.
Hứa Thuyền đem tất cả mọi chuyện đó thu vào trong mắt, cười nói với ba
người kia, “Không cần nhiều nghi lễ như vậy, rườm rà, chỉ cần về sau nhớ rõ thân phận của mình là được.” Một câu nói bâng quơ nhẹ nhàng, nhìn ra như không buồn bực, nhưng trong nụ cười đó lại mang theo một chút uy
hiếp. Ba người này chưa bao giờ gặp qua nụ cười sâu kín lạnh lùng của
Cửu thiếu gia với họ như vậy, ngẩn người, lúc này mới hiểu được ý tứ
trong câu nói của anh, vội vàng cúi đầu biết lỗi.
Lâm
Cẩm Sắt nghe xong chỉ mím môi, không nói gì, kéo một cái ghế ra, Sora
bưng lên một phần canh ngô nóng hổi và một đĩa thịt lợn rán, cô nói cảm
ơn rồi cầm đũa vùi đầu vào ăn.
Hứa Thuyền.
Trong lòng cô khẽ gọi tên anh, ngũ vị trộn lẫn, cảm xúc hỗn loạn.
Muốn thành lập một thị trường buôn bán lớn ởMilannày dù sao cũng không
phải chuyện dễ. Xí nghiệp cốt cán quan trọng nhất của Viêm bang là tập
đoàn kiến trúc Đông hải, lực ảnh hưởng với quốc tế cũng không kém, bởi
vậy Lâm Cẩm Sắt quyết định để cho tập đoàn kiến trúc Đông hải làm xung
phong là nước cờ đầu để Viêm bang tiến quân vào thị trường Italia nước
cờ đầu. Còn người lãnh đạo thực chất của tập đoàn kiến trúc Đông hải
chính là cửu thiếu gia được giấu kín của Viêm bang.
Cửu thiếu gia Hứa Thuyền chính là chủ tịch thực chất của tập đoàn kiến
trúc Đông hải cũng là người trực tiếp thực hiện kế hoạch tiến quân vào
Châu Âu, trừ tầng lớp cao tầng của Viêm bang ra không ai biết rõ điều
này. Điều này dường như trở thành việc cơ mật bất khả tiết lộ.
Lâm Cẩm Sắt lúc đầu thực ra muốn một mình đến Italia, nhưng dù cô có
nói thế nào Hứa Thuyền cũng không đồng ý, cứ một mực muốn đi cùng cô.
Càng nghĩ cô cang lo cho thân phận của anh, nhưng cũng phải gật đầu đồng ý.
Nhưng thực ra, Hứa Thuyền mới đúng là lựa chọn tốt nhất.
Nửa tháng ngắn ngủi trang nhất của các tờ báo uy tín ở Italia đều đưa
tin tập đoàn kiến trúc Đông hải nổi danh ở Hongkong sắp tiến quân vào
thị trường Italia, đồng thời, càng ngày càng có nhiều luồng tin thông
cáo tập đoàn kiến trúc Đông hải đang vận động quyên góp cho hàng trăm
trẻ em nghèo cùng những người bị AIDS ở một khu phố tại Milan.
Tuy rằng lời chê cũng không phải là ít, nhưng thanh danh của tập đoàn
kiến trúc Đông hải quả thực được đẩy lên rất cao ởMilan. Mỗi con phố ở
đây đều có người bàn bạc không biết hành động kế tiếp của Đông hải là
gì? Tạo lực uy hiếp tới các công ty bản địa ở đây, hay là xúc tiến để
phát triển kinh tế ở nơi này…
Đó chính là hiệu quả cần phải có.
Nhưng trên thực tế mọi chuyện rất đơn giản, ở thế giới của tư bản chủ nghĩa, tiền tài chính là quyền lực. Nhưng rất nhanh, khi Lâm Cẩm Sắt còn đang nghĩ mình đã đạt được mục đích thì lại có biến cố xảy ra.
Một đêm trước đó, các tờ báo về tài chính và kinh tế đều đưa tin về sự thất bại của tập đoàn kiến trúc Đông hải.
Tầng lớp cao cấp của Viêm bang rõ ràng đã đi thông suốt tất cả các mối
quan hệ rồi mà, bây giờ lại có chuyện gì đang xảy ra nữa đây? Lâm Cẩm
Sắt nhất thời không nghĩ được, lại không dám đánh rắn động cỏ… làm kinh
động đến bọn rắn độc bản địa ở đây.
Loại cảm giác vô lực này lại bắt đầu đánh úp về phía cô.
Cảm giác thật giống với khi làm luật sư trước đây. Có phải bất cứ
chuyện gì cô làm đều không có cách nào để hoàn thành tốt được, sẽ phát
sinh đủ loại tình huống, sau một khắc đặt cô lên tầng cao sẽ là một cú
ngã tan xương nát thịt.
Trong tiểu biệt thự ở ngoại
ôMilan, lúc này chỉ có một mình Lâm Cẩm Sắt. Sora đi ra chợ mua một ít
đồ dùng hàng ngày, Hứa Thuyền mang theo người của anh đi tìm hiểu nguyên nhân nghĩ cách giải quyết. Bảy giờ sáng, mặt trời vừa mới xuyên được
qua tầng mây, trong không khí vừa có hơi ẩm vừa có hơi lạnh, lòng cô
phiền muộn, tùy ý mặc một chiếc áo khoác màu bạc vào, mở cửa, đi ra
ngoài.
Bên ngoài tiểu biệt thự là một lớp hàng rào bao quanh một hoa viên trong đó có một chậu hoa bách hợp, vài nụ hoa sắp nở mùi hương thoang thoảng thấm vào ruột gan.
Có vài
bông đã nở càng muốn căng tròn mình ra đón gió. Tâm trạng cô khẽ động,
không khống chế được mà ngồi xuống, tinh tế quan sát từng bông hoa, nhìn một chút, xuất thần .
… Rất lâu trước đây, cô cũng đã từng trồng một chậu hoa bách hợp. Đó là món quà của mẹ cô, khi đó cô
cẩn thận che chở nó coi như đó là một nửa sinh mệnh của mình, đáng tiếc
sau đó, hoa kia vừa nở đã bị Lâm Lan “không cẩn thận một chút” làm vỡ .
Khi cô nhìn thấy, chậu hoa đó đã vỡ thành trăm mảnh từng cánh hoa rơi
trên mặt đất, giống như những thi thể nhỏ xinh nhu nhược.
Chính là năm đó, trong lòng cô lần đầu tiên có hận ý mãnh liệt đến mức
hít thở không thông, sau đó… Sau đó, cô bỏ đi, nhưng khi cô xách túi
hành lí đơn giản nhìn lại ngôi nhà cũ kĩ âm u kia, trong lòng lại chỉ có duy nhất một ý nghĩ: cô sẽ