
nổi lên bốn phía.
Có điều, trải qua mấy lần
như thế, mọi người rõ ràng thả lỏng hơn hẳn: Chỉ mang theo 800 người, đã không đem năm ngàn tinh kỵ người Hồ đặt ở trong mắt, có người hộ tống
như thế, bọn họ cần gì phải sợ nữa?
Đội ngũ không nhanh không
chậm đi tới trước, lúc này, một thiếu niên cực kỳ tuấn tú giục ngựa vọt
tới bên cạnh Nhiễm Mẫn, nói gì đó với y.
Thiếu niên này, Vương
thị và Dũ thị đều nhận biết, đó là tiểu lang Tôn gia vẫn cùng đồng hành
với Trần thị A Dung. Cũng không biết tiểu lang này đang nói gì với Nhiễm mẫn?
Mọi người vô cùng tò mò, liên tiếp nhìn về phía hai người.
Chưa được một lúc, mọi người đều nhìn thấy Tôn gia tiểu lang giục ngựa thối lui ra phía sau Nhiễm Mẫn, nhắm mắt theo đuôi y.
Trải qua hai lần gặp người Hồ, con đường rõ ràng trở nên thanh tĩnh hơn.
Cứ thế đi được hai ngày, tới ngày thứ ba, đoàn xe đã rời khỏi sông Hoàng Hà gần trăm dặm.
Lúc này, tiếng ồn ào truyền đến, trong tiếng nhốn nháo, Vương Ngũ lang hét
lớn: “Trần thị A Dung, mau mau đi ra, mau mau đi ra, tộc nhân của nàng
đến rồi!”
Tộc nhân?
Đúng vậy, hẳn lúc này đến rồi!
Trần Dung cười nhẹ, vén lên rèm xe.
Ngoài rèm xe, Vương Ngũ lang có vẻ vô cùng vui mừng, hai mắt sáng trong suốt
nhìn Trần Dung chăm chú, cười nói: “Là một chi của bản tộc nàng, rất
tốt.”
Rất tốt, vì sao lại rất tốt chứ?
Vương Ngũ lang thấy Trần Dung thần sắc bất động, quay đầu quát Thượng tẩu: “Mau dẫn nữ lang đi gặp thân nhân.”
“Vâng.”
Xe ngựa Trần Dung chạy tới, rẽ qua đám người, hướng về phía trước gia nhập vào đội ngũ mới.
Lúc này, trong đội ngũ kia có vài trưởng giả đang vây quanh Nhiễm Mẫn. Cách bọn họ năm mươi bước, một cô nương xinh đẹp văn nhược, tuổi xấp xỉ Trần Dung đang ngửa đầu si ngốc ngắm nhìn Nhiễm Mẫn, trong ánh mắt lóe lên
tia sáng vui mừng, si mộ, cùng với khát vọng.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Dung nhắm hai mắt lại.
Cùng lúc đó, Bình ẩu đi cạnh xe ngựa của Trần Dung vừa xem xét Vương Ngũ
lang, vừa vui mừng nói với Trần Dung: “Nữ lang, lão thấy Vương gia Ngũ
lang thật sự thích người. Hiện tại nhìn thấy tộc bá của người đến đây
thì vui mừng như thế. Nói không chừng tối hôm nay hắn sẽ cầu xin để cưới người về đó.” Xe ngựa của Trần Dung đảo mắt đã đến hàng đầu của đội ngũ.
Vài trưởng bối đang cùng Nhiễm Mẫn nói chuyện, Trần Dung không tiện quấy rầy, nàng im lặng đứng ở một bên.
Cô nương văn nhược xinh đẹp kia lúc này thu hồi ánh mắt, nàng ta đảo mắt
thấy được Trần Dung, liền được tỳ nữ nâng đỡ đến gần, nhìn nàng cười
nói: “Muội là A Dung sao? Mới vừa rồi mọi người đã kể về muội, đều khen
không dứt miệng.”
Nói tới đây, cô nương ngượng ngùng bổ sung: “Ta gọi là Trần Vi, là tộc tỷ của muội.”
Trần Dung đương nhiên biết nàng ta là tộc tỷ của mình.
Nàng buông rủ hai mắt, thấp giọng nói: “Gặp qua tỷ tỷ.” Bất tri bất giác,
nàng phát hiện tay mình nhanh chóng vò góc áo. Trần Dung hít một hơi
thật sâu, thả lỏng tay ra.
Gương mặt Trần Vi đỏ hồng, trên nét
mặt tú lệ, mang theo vẻ xấu hổ của một cô nương nảy mầm xuân tâm. Nàng
ta lại si ngốc liếc nhìn Nhiễm Mẫn một cái, vô tâm nói với Trần Dung: “A Dung, muội nói chàng có phải trượng phu chân chính hay không?”
Chàng trong miệng nàng ta, tất nhiên là Nhiễm Mẫn.
Trần Dung quay đầu nhìn về phía Nhiễm Mẫn, lúc này, trên gương mặt tuấn mỹ
mang theo tươi cười thản nhiên, trong con ngươi đen láy âm hỏa cũng đã
biến mất, cả người thoạt nhìn thật sự tao nhã.
Trần Dung liếc nhìn y một cái rồi dời tầm mắt, thản nhiên nói: “Uh, y đúng là trượng phu.”
Được Trần Dung khẳng định, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi càng đỏ, nàng ta
vui sướng nhìn Nhiễm Mẫn, khoái hoạt nói: “Hóa ra A Dung cũng thấy chàng là trượng phu chân chính? Thật tốt quá.” Mặt nàng ta đỏ hồng đến tận
gáy, Trần Vi cúi đầu, ngượng ngùng nói với Trần Dung: “Không biết vì
sao, ta vừa gặp A Dung, trong lòng liền có cảm tình, có gì cũng muốn kể
với muội.”
Thật không? Dưới đáy lòng Trần Dung cười lạnh một tiếng.
Nàng rủ mắt, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ tựa như hoa sen, tinh thuần xuất tục.”
Lời đánh giá này của Trần Dung vừa thốt ra, Trần Vi mừng rỡ, hai mắt nàng
ta sáng trong nhìn Trần Dung, lần đầu tiên đem lực chú ý hoàn toàn đặt
lên thân Trần Dung.
Nhìn thấy trên mặt Trần Vi không hề che giấu vui mừng đắc ý, Trần Dung không khỏi ngẩn ra: Thật sự là, nàng đã quên, trải qua chuyến đi vừa rồi, nàng đã không còn là Trần Dung trước kia.
Nàng thốt ra lời đánh giá, đã có chút phân lượng (ý chỉ lời đánh giá
được người coi trọng).
Lúc này, chúng trưởng gia vây quanh Nhiễm Mẫn đã tản ra, một văn sĩ trung niên hướng tới Trần Dung vẫy vẫy tay, ý bảo nàng tới gần.
Trần Dung vội vàng bảo Thượng tẩu đánh xe
ngựa qua đó, bước xuống xe, hướng tới văn sĩ trung niên kia thi lễ, cúi
đầu thành thật nói: “Trần Dung ở Bình thành, gặp qua tộc bá.”
Văn sĩ trung niên kia gật đầu, nói: “A Dung đúng không? Không cần tự giới
thiệu, ta biết phụ huynh của con là ai. Một năm trước, phụ huynh của con sau khi gặp qua ta, liền đi theo mọi người đến Kiến Khang rồi.”
Dừng một chút, văn sĩ trung niên hướng tới Trần Vi