
ung: “Vừa rồi nhóm danh sĩ bàn luận, đều là ý tứ này. A Dung không cần quá lo lắng.”
Thật không?
Trần Dung hoảng hốt, nàng
thầm nghĩ trong lòng: Quên đi, dù sao người nọ đối với nhóm sĩ tộc cũng
sẽ không làm chuyện gì khác người. Chính là, chính là, ta thật sự không
muốn gặp mặt y mà thôi…… Bởi vì ngày hôm sau sẽ vượt qua sông Hoàng Hà, chạy về thành Lạc Dương.
Mọi người nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi trở về doanh trướng.
Trời sáng rõ, đoàn xe liền xuất phát.
Lộ trình mười dặm, chỉ chốc lát đã đến nơi, khi tiếng nước sông uồm uộp
cuồn cuộn tấu nhạc vang lên bên tai, đồng thời xuất hiện một loạt các
con thuyền đỗ đầy bên bờ sông.
Thuyền có lớn có nhỏ, có mới có cũ.
Nhìn đoàn thuyền này, đệ tử sĩ tộc lớn tiếng oán giận. Nội dung bọn họ
oán giận, đơn giản là sao lại có nhiều thuyền nhỏ thuyền cũ như vậy, cái gì mà thuyền thô lậu dơ bẩn, không xứng với thân phận của bọn họ v.v…
Một danh sĩ quát lớn: “Chỉ có chỗ thuyền này thôi, người phía sau muốn qua sông, còn phải dùng thuyền tự tạo tạm thời nữa là.”
Một thanh niên khác cũng lớn tiếng kêu lên: “Không cần nói nữa, may mắn
chúng ta xuất phát sớm, nếu đi muộn hơn, loại thuyền này cũng không có
mà ngồi.”
Hai tiếng quát vừa thốt ra, tiếng oán giận dần dần dừng lại.
Lúc này, hộ vệ bắt đầu sửa sang lại đội ngũ, chuẩn bị lên thuyền. Xe ngựa
phải lên thuyền lớn, ngồi trên thuyền nhỏ là một số hộ vệ cùng hạ nhân.
Có điều, thuyền lớn thật sự không nhiều lắm, phân chia đến cuối cùng, cũng có không ít sĩ tộc đệ tử phải ngồi trên thuyền nhỏ.
Bởi vì Trần thị gia tộc chỉ có Trần Dung là một chủ tử, trên đường đi nàng
lại lập công không nhỏ, vì thế nàng theo xe ngựa Trần gia cùng ngồi lên
thuyền lớn.
Ban ngày ồn ào, mắt thấy sắp đến giữa trưa, rốt cuộc các con thuyền mới bắt đầu rời bến.
Tiếng khua nước truyền đến, Trần Dung có thể nhìn thấy, người ngồi trên thuyền nhỏ đều đang cầu khẩn gió êm sóng lặng.
Vận khí của mọi người cũng rất tốt, quả thật là gió êm sóng lặng. Cũng
đúng, thời gian này một nửa Trung Nguyên đều bị vây trong khô hạn, nếu
không phải như thế, ở trên sông lớn thế này mà gặp bão táp, thật sự sẽ
rất nguy hiểm.
Các con thuyền xếp thành hàng dài, quanh co khúc khuỷu hướng tới bờ bên kia.
Giống như qua một lúc lâu, cũng giống như chỉ là một cái chớp mắt, Trần Dung
ngồi ở trong xe ngựa, nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng hoan hô: “Nhìn thấy bờ sông rồi! Chúng ta nhìn thấy bờ sông rồi!” Tiếng hoan hô kinh thiên động địa, truyền ra xa khắp.
Lại qua thêm hai khắc,
đột nhiên, một tiếng kêu kinh dị dẫn đầu vang lên: “A, điểm đen ở bờ bên kia là cái gì vậy? Là người sao? Hay là, gia tộc phái người đến chờ?”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại, tiếng nghị luận vang lên, trong tiếng hoan hô, vẻ mặt Trần Dung trở nên lạnh lùng.
Dần dần, tiếng hoan hô bên ngoài càng ngày càng nhỏ.
Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói của Vương Ngũ lang vội vàng vang lên
bên ngoài xe ngựa: “Trần thị A Dung, Trần thị A Dung, nàng mau đến xem
xem, ở bên ngoài, đều là sĩ tốt người Hồ sao?”
Trong ngữ khí đã mang theo kinh hoàng.
Trần Dung vén rèm xe lên.
Nàng vừa thò đầu ra, mọi người trên thuyền lớn đều quay đầu nhìn về phía
nàng. Trong ánh mắt có hi vọng, kinh ngạc, hoảng loạn. Nhìn hy vọng
trong mắt những người này, Trần Dung cười khổ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ các
ngươi còn nghĩ rằng một nữ nhân như ta có thể đưa ra chủ ý cứu vãn gì
sao?
Vương Ngũ lang tiến lên một bước, khẩn trương nhìn Trần Dung, lại hỏi: “A Dung, nàng xem?”
Trần Dung gật đầu, nàng thấp giọng nói: “Đúng là sĩ tốt.” Nàng cũng không nói tới hai chữ người Hồ.
Một lời thốt ra, Vương Ngũ lang lảo đảo lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đặt mông ngã ngồi xuống.
Coi như hắn còn đỡ, thiếu niên chung quanh đều đã sợ hãi run rẩy không thôi.
Một tiếng khóc từ thuyền bên cạnh truyền đến, một thiếu niên gầy yếu tru
lên: “Sao lại có sĩ tốt? Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ đây?”
Tiếng khóc của thiếu niên kia khiến cho mọi người bị ảnh hưởng, nhất thời tiếng khóc, tiếng thét nổi lên bốn phía.
Sợ hãi là căn bệnh có thể lây lan, trong nháy mắt, tiếng kêu khóc, tiếng
la, tiếng quỳ xuống đất dập đầu, tiếng thét chói tai, còn có tiếng nước
vang lên vì có người điên cuồng nhảy xuống sông, không dứt bên tai.
Trong lúc bối rối, con thuyền đã bắt đầu khó khống chế.
Đúng lúc này, giọng nói trung khí mười phần của Vương Hoằng truyền đến: “Chớ có bối rối! Thuyền phu giữ vững!”
Tiếng quát kia vô cùng vang dội, trong thời điểm hoang mang lo sợ, tiếng quát này vừa thốt ra, mọi người tựa như tìm được người tâm phúc, dần dần an
tĩnh lại.
Ngay sau đó, một người khác hét lớn: “Quay trở lại, chúng ta quay trở lại!”
Tiếng hét kia vừa mới vang lên, Vương Hoằng liền lên tiếng đáp lại: “Vạn vạn
lần không thể quay đầu! Vạn vạn lần không thể quay đầu!”
Nhiều người
kinh ngạc nhìn về phía chàng. Mà đám người Trần Dung lại quay đầu nhìn
về phía sau — đến thời điểm này, mọi người chỉ cầu đi nhanh một chút,
trong lúc tiến lên không hề chú ý tới những con thuyền bê