
Lại là một đêm trăng tròn.
Trong lầu các, sau màn cửa sổ bằng lụa mỏng, sáp nến nhỏ giọt chồng chất, bóng người gắn bó bên nhau.
Trần Dung ngơ ngác đứng ở dưới tàng cây, vẫn không nhúc nhích nhìn hai người đang gắt gao dán vào nhau kia, môi của nàng, không biết từ lúc nào đã
mím chặt lại.
Trong ánh đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười đùa
không ngừng truyền đến. Tiếng cười kia vui vẻ như thế, rực rỡ như thế,
giống như trong cuộc sống không hề có thống khổ, cũng giống như hoa tươi nở rộ khi xuân sang.
Một giọng nói mềm mại đột ngột truyền đến
từ phía sau lưng nàng: “Là ngươi sao? Không phải lang quân đã bỏ ngươi
rồi sao? Tại sao ngươi còn ở đây? Đúng rồi, đúng rồi, cũng vì ngươi khổ
sở khóc lóc cầu xin, lang quân mới đáp ứng cho ngươi ở lại mấy ngày.”
Câu nói ác độc vừa thốt ra, hương thơm bay tới, một thân ảnh kiều nhỏ đứng ở bên cạnh Trần Dung. Nàng ta theo ánh mắt của Trần Dung nhìn lại, khi
trông thấy hai bóng hình dựa sát vào nhau trong lầu các, khóe miệng của
nàng ta cũng mím lại.
Có điều, dù trong mắt tràn đầy ghen ghét,
nhưng khi nhìn thấy Trần Dung ngây ra như phỗng, thì lại chuyển thành
vui sướng. Tiếng cười nói mềm mại lại vang lên: “A, kia không phải là
tộc tỷ của ngươi sao? Khi ngươi trăm phương nghìn kế tiễn nàng ta đi, để lang quân cưới ngươi làm thê, nhất định thật không ngờ, không phải của
ngươi cuối cùng cũng sẽ không thuộc về ngươi, có một ngày tộc tỷ của
ngươi đã trở lại, vẫn cướp lại thứ vốn thuộc về nàng ta đúng không?”
Mỹ nhân kiều nhỏ chậc chậc liên thanh, nàng ta cười nói: “Tính kế đủ
đường, lại nhận lấy kết cục bị bỏ rơi, Trần Thị A Dung, ta thấy là ngươi nên dùng lửa tự thiêu để quên đi cho rồi!”
Mỹ nhân kiều nhỏ
thốt ra một câu lại tiếp một câu, khí thế bức người, hết sức ác độc.
Cũng mặc kệ nàng ta trào phúng nói móc thế nào, người trước mắt luôn
cùng nàng ta đối địch nhiều năm vẫn không hề hé răng. Giờ khắc này, Trần Dung vẫn luôn mạnh mẽ âm độc tựa hồ biến thành một người khác. Nàng chỉ si ngốc ngơ ngác nhìn bóng người gắn bó sau màn cửa sổ bằng lụa mỏng,
vẫn không nhúc nhích, mặt xám như tro tàn.
Mỹ nhân kiều nhỏ thấy nàng không mở miệng, khanh khách cười nói: “Đúng rồi, nghe nói sau khi
lang quân cưới ngươi vào cửa vẫn không hề gần gũi ngươi. Chậc chậc, uổng cho Trần Thị A Dung tài mạo song toàn lại có thanh danh, vậy mà vẫn bị
bỏ, lang quân khinh thường nhất chính là ngươi mà!”
Một câu này giống như một lưỡi kiếm, đâm vào trái tim của Trần Dung máu chảy đầm đìa!
Bỗng nhiên, Trần Dung vẫn ngơ ngác ngây ngốc đột ngột xoay người lại.
Trong ánh mắt thẫn thờ của nàng mang theo âm trầm khiến cho người ta kinh
hãi, trong nháy mắt khi mỹ nhân kiều nhỏ kia đối diện với ánh mắt của
nàng, nàng ta kìm lòng không được lui về phía sau vài bước!
Trần Dung bước một bước hướng về phía mỹ nhân kiều nhỏ.
Mỹ nhân kiều nhỏ cả kinh, nàng ta vừa lui về phía sau, vừa vội vàng kêu lên: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Trần Dung đối mặt với mỹ nhân kinh hoảng thất sắc, lạnh lùng tươi cười,
không biết từ lúc nào, nàng đã khiến mỹ nhân này dựa sát vào một thân
cây dong.
Ngay lúc mỹ nhân kiều nhỏ kia sợ tới mức thét chói
tai, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, “Đinh” một tiếng, một thanh đoản kiếm
xượt qua tóc mai của nàng ta, nặng nề cắm phập vào trong thân cây, lún
sâu ba phân!
“A?!”
Mỹ nhân kiều nhỏ kinh hãi hét ầm lên.
“Câm miệng!”
Trần Dung nặng nề quát, tiếng quát này, cực kỳ lạnh lẽo, sát khí mười phần.
Mỹ nhân kiều nhỏ rùng mình, quả thực nhanh chóng bịt chặt miệng.
Trần Dung nhìn nàng ta chằm chằm, dưới ánh trăng, hai mắt nàng đen lay láy, sâu thẳm như loài sói!
Nàng nhìn nàng ta chằm chằm, nói một cách lạnh lùng: “Vốn một kiếm này của
ta là muốn giết ngươi. Có điều suy nghĩ một chút, Lô mỹ nhân ngươi luôn
thích giả bộ, xưa nay lại được hắn coi trọng. Giữ ngươi lại, vẫn có thể
khiến vị tỷ tỷ kia của ta thêm chút nhọc tâm.”
Trần Dung nói tới đây, xoẹt một tiếng rút đoản kiếm về. Kiếm mới vừa thu vào tay áo, một
loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, vài hộ vệ lớn tiếng hỏi: “Người nào ở đây?”
“Có thích khách sao?”
“Không có việc gì.” Hai nữ nhân đồng thời đáp trả một câu.
Chúng hộ vệ lúc này cũng thấy rõ hai nàng, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, thối
lui về phía sau. Trần thị cùng Lô mỹ nhân luôn luôn bất hòa, hai người
chỉ cần ở cùng một chỗ thì sẽ vô cùng náo nhiệt, bọn họ đã quen rồi.
Nhóm hộ vệ vừa lui xuống, Trần Dung vung tay áo dài, xoay người rời đi.
Lô mỹ nhân nhìn bóng dáng nàng đi xa, không biết vì sao, đột nhiên cảm
giác được lạnh lẽo thấu xương. Nàng ta run rẩy, giờ khắc này, lại nghĩ
rằng: Người kiêu ngọa giống như Trần thị lại có thể lưu luyến si mê một
nam nhân vô tình như lang quân, cũng là kẻ đáng thương.
Nghĩ đến đây, Lô mỹ nhân thở dài một tiếng, nàng ta hết hứng thú đi về phía sân viện của mình.
Lô mỹ nhân mới bước vào sân, đột nhiên nghe thấy ở đông viện có một tiếng
nổ lớn. Nàng quay phắt đầu lại, đã thấy phía đông khói đặc cuồn cuộn,
ánh lửa le lói.
“Đi lấy nước, đi lấy nước mau.”
Từng đợt tiếng kêu to, tiếng bước chân