
ủng, trên
tay tao có đên hai đứa. . . . . ."
Đôi mắt Trình Quân Hạo nhất thời dâng lên cuồng phong bão vũ, lạnh lẽo đến đáng sợ, trận trận băng giá.
An Tâm Á giật mình nhìn chằm chằm Trình lão, người này, không phải là cha
của anh ấy chứ? ! Không, không thể nào. . . . . . Sao lại có người bắt
cóc cháu ruột để uy hiếp con trai ruột chứ? ! An Tâm Á giật mình cực kỳ, gia đình phức tạp
như vậy, cô càng ngày càng lo lắng cho an nguy của An Bình An Tĩnh, bởi
vì lo lắng cô hướng đầu ra bên cửa sổ, hô to, "Trữ Trữ, Lẳng Lặng. . . . . ."
"Mẹ, là mẹ. . . . . ." An Bình An Tĩnh mừng rỡ , bắt đầu
hướng bên cửa sổ giãy dụa, chỉ là người giữ chặt bọ họ mặt không có vẻ
gì vẫn như cũ ôm thật chặt làm bọn họ không động đây được, nhưng cũng
không làm tổn thương bọn họ.
Trình Quân Hạo nổi giận, xốc lên cổ áo An Tâm Á, rống giận, "Ngồi đàng hoàng cho anh. . . . . ."
An Tâm Á nơi nào chịu để ý anh, Trình Quân Hạo dứt khoát ném cô trở về,
đạp cần ga, xích một tiếng, vòng một cái ôm cua, tức giận vô cùng mà gần như mất hết lý trí, ào tới phía trước xe Trình lão, chặn bọn họ lại,
loại hành động này quả thật rất mạo hiểm, xe chạy với tốc độ quá lớn,
làm An Tâm Á nôn nao chóng mặt muốn ói.
Tài xế trên xe Trình lão
giật mình, nhanh chóng thắng gấp xe, ngẩng lên khỏi tay lái, xe bị
nghiêng đi mất phương hướng rồi lệch qua một bên, theo quán tính trượt
thẳng về phía trước tới, sau đó, vướng vào một khe cống phía trước, rốt
cuộc dừng lại.
An Bình An Tĩnh cảm thất buồn nôn vô cùng, mẹ nó.
Cách làm này của cha bọn họ thật là liều mạng a, bức người ta dừng xe như vậy, cũng đủ dọa người .
Trình Quân Hạo đè đầu An Tâm Á lại, nhẹ giọng phân phó, lại có sự sợ hải mãnh liệt, "Cô ngỗ ở lại trong xe , đạn không có mắt. . . . . ."
An
Tâm Á tim đập bang bang, trong lòng thật lo lắng thật sợ hãi, cô chưa
từng trãi qua những hoàn cảnh như vầy, làm sao có thể trấn định được,
trong quá khứ thấy những cảnh này đều chỉ làm thấy trên phim, không có
cảm giác, bây giờ chính mình trãi qua, mới biết thì ra là nhưng trường
hợp loại này thật rất đáng sợ.
Trình Quân Hạo nhảy xuống xe, đóng kỹ cửa xe, "Lão già, giao hai đứa bé ra . . . . . ."
Trình lão cũng đang rất điên cuồng, hắn âm lãnh nở nụ cười xuống xe, đứng đối đầu nhau với Trình Quân Hạo, "Biết sợ rồi sao? ! Nghiệt chủng, mày thậm chí có tới ba đứa con, ghê tởm, đáng tiếc, mày có càng nhiều người mày
cần quan tâm, nhược điểm sẽ càng nhiều, mày làm gì với Quân Hoa, tao
cũng sẽ đối xử như vậy đối với hai đứa con trai của mày, mày không phải
sợ như vậy sao? !"
"Ông dám! ?" Trình Quân Hạo càng tức giận, tác phong như muốn giết người.
Trình lão cười âm lãnh , "Một đổi một, Quân Hoa đâu rồi, đưa nó cho tao, chỉ
là, mày chỉ có thể dẫn một đứa con trai về, nói đi, chọn đứa nào. . . . . ."
Sắc mặt Trình Quân Hạo xanh mét, tay nắm hết sức chặt, mắt đỏ ngầu, lạnh lùng đáng sợ.
Nơi này đã cách Hổ Bang rất xa, không sợ bọn họ nhúng tay vào, phía sau Con Muỗi cũng đã tới, ngừng xe, một nhóm người cằm súng nhắm ngay Trình
lão, cùng hộ vệ phía sau hắn giằng co.
Con Muỗi nhìn tình cảnh không đúng, đem Trình Quân Hoa nửa chết nửa sống kéo ra ngoài.
Sắc mặt lạnh lẽo Trình lão lộ ra vẻ thương yêu, trong mắt hắn nổi lên cuồng phong bão vũ, nụ cười âm lãnh , "Đây chính là cách mày đối sử với anh
trai của mình sao? Tốt, rất tốt, nói đi, mang đứa về, đứa kia tao nhất
định hành hạ hoàn lại gấp trăm lần cho nó. . . . . ."
Muốn mang cả hai an toàn trở về, đừng mơ tưởng? !
Trình Quân Hạo hiển nhiên có điều cố kỵ, anh lo lắng nhìn lướt qua An Bình An Tĩnh, anh ghét loại cảm giác bị quản chế này, nếu không phải bởi vì Trữ Trữ Lẳng Lặng, hiện tại anh nhất định cho một phát kết liễu lão già
cùng Trình Quân Hoa.
"Muốn đổi Trình Quân Hoa, phải dùng cả hai
để đổi. . . . . ." Trình Quân Hạo tận lực khiến cho mình giữ vững ổn
định, giọng nói thong thả có lực, từng chữ từng câu, đều có uy lực.
Trình lão âm hiểm cười lên, "Muốn so hung ác? ! Mày còn chưa đủ để đầu với
tao, nếu không, tao liền mang theo hai đứa con trai của mày lập tức rời
đi, tao không tin mày thật dám gây bất lợi đối với Quân Hoa, mày làm gì
với Quân Hoa, tao nhất định tăng gấp bội ở trên thân hai đứa nó, để cho
mày cũng cảm nhận được cảm giác giống như tao. . . . . ."
Trong mắt Trình Quân Hạo nổi lên cuồng phong sóng lớn, anh cắn răng, "Lão già, ông thật đáng chết. . . . . ."
Trình lão cười ha ha, "Quân Hạo, mày cũng có một ngày biết sợ sao? Mày cũng
có lúc không biết làm sao như vậy sao? ! Ha ha, làm sao bây giờ? ! Mày
rốt cuộc chọn thế nào, không chọn vậy muốn tao dẫn người đi hả ? !"
Trình lão hiển nhiên là uy hiếp Trình Quân Hạo, biết anh căn bản là không thể bỏ lại bất cứ đứa nào trong hai đứa bé.
An Bình rõ ràng là nghe rất rõ cuộc đối thoại của hai người, cậu tỉnh táo , đối với Trình Quân Hạo quát lên, "Trình Quân Hạo, mang Lẳng Lặng đi,
tôi lưu lại. . . . . ."
Tròng mắt Trình Quân Hạo hơi co lại một chút, nhìn Trữ Trữ.
"Anh hai. . . . . ." An Tĩnh giật mình nhìn Trữ Trữ, "Không cần, anh hai, em không