Teya Salat
Mê Muội Vì Em

Mê Muội Vì Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322434

Bình chọn: 8.00/10/243 lượt.

vừa nói vừa huơ tay ra hiệu, cố gắng gượng nở một nụ cười nhưng chỉ khiến người xem càng xót thương.

Nước mắt nhỏ xuống sàn nhà như đâm vào tim Nghiêm Dịch.

“Em luôn khuyên anh nhận OFFER đại học D, là sợ anh phát triển ở trong nước không thuận lợi?” Nghiêm Dịch vừa giúp Quan An Tĩnh lau nước mắt, vừa đau lòng hỏi.

Quan An Tĩnh chưa bao giờ hoài nghi thực lực của nam thần, nghe nói như vậy thì ngước đầu lên, giọng nói kiên định lạ thường: “Không phải! Anh lợi hại như vậy, ở đâu cũng phát triển tốt cả.”

“Vậy em cảm thấy em chậm trễ anh?”

“Không phải…”

“Không cho phép nối dối!”

Được rồi… “Có một chút…”

Nghiêm Dịch dùng ngón tay lau nhẹ vệt nước mắt trên mặt Quan An Tĩnh, “Không phải đã nói tin anh sao?”

“… em vẫn luôn tin anh.”

“Vậy sao luôn nói muốn anh xuất ngoại? Chẳng lẽ anh ở trong nước thì không phát triển tốt được sao?”

“Không phải… em chỉ không muốn anh bỏ lỡ cơ hội.”

“Không muốn anh bỏ lỡ cơ hội, cho nên muốn anh bỏ lỡ em sao? Em biết học thạc sĩ mất bao lâu không? Chẳng lẽ em muốn đến Mỹ tìm anh?” Nói tới đây, Nghiêm Dịch rốt cuộc không nhịn được mà nói hết ra những suy nghĩ mấy ngày nay. Tuy anh có thể đoán được nguyên nhân Quan An Tĩnh làm như thế, nhưng mỗi khi nhìn cô tích cực sưu tầm tài liệu về đại học D, lại cực lực khuyên anh xuất ngoại, là bạn trai nên anh cảm thấy trong lòng có cảm giác rất khó nói.

“Còn nữa.”

“… còn nữa gì?” Quan An Tĩnh giống như học sinh tiểu học đang được răn dạy. Tuy đã nhận sai nhưng thầy giáo vẫn không chịu tha, trong lòng hơi ủy khuất, cũng hơi sợ hãi.

“Mấy hôm trước, không nhận được lá thư nào sao?” Nghiêm Dịch đổi chủ đề.

Hả? Thư?

Nhắc tới thư, Quan An Tĩnh vừa nghĩ đã nhớ ra. Lá thư nặc danh đó tới giờ vẫn còn nằm im trong ngăn tủ, tới giờ vẫn chưa tìm được xuất xứ. Có điều, lá thư nặc danh ấy có liên quan xu nào tới vấn đề bọn họ đang thảo luận hả? Còn nữa — “Tại sao anh biết em nhận được một lá thư?” Chẳng lẽ…

Nghiêm Dịch hoàn toàn cho qua câu hỏi của Quan An Tĩnh, thản nhiên nói: “Trong thư viết gì?”

“… Một bài hát.”

“Bài hát gì?”

Quan An Tĩnh nhớ lại, trả lời: “Chắc là [yêu em thì đừng bỏ đi'>.”

Xem ra cũng không quá đần.

Nghiêm Dịch gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời này. Sau đó bỗng nhiên nghiêng người đưa lỗ tai của mình sát tới: “Bài hát gì, lặp lại lần nữa.”

Lặp lại lần nữa? Đầu óc Quan An Tĩnh gián đoạn 1s, lặp lại theo bản năng: “Yêu em thì đừng bỏ đi…”

Cô phát âm rất rõ mà, có vấn đề gì hả? Quan An Tĩnh khó hiểu ngẩng đầu lên, nhưng khi ánh mắt tiếp xúc với nam thần thì càng khó hiểu — bởi vì nam thần vừa rồi vẫn còn tức giận, không ngờ lại, mỉm cười…

Quan An Tĩnh hoàn toàn ngây ra.

Yêu em thì đừng bỏ đi… yêu em thì đừng bỏ đi…

Yêu em thì đừng đi?

Quan An Tĩnh lặp tới lặp lui tên bài hát trong lòng.

Yêu em thì đừng đi!

Yêu em, đừng đi!

Một giây sau, Quan An Tĩnh đã hiểu!

Nhưng cô vẫn chưa kịp biểu đạt sự ngạc nhiên trong lòng ra ngoài thì lại nghe Nghiêm Dịch ở đối diện nói với tốc độ cực nhanh: “Được, anh ở lại.”

“Cái… cái gì…?” Lượng tin tức quá lớn, Quan An Tĩnh cảm thấy mình theo không kịp tư duy của Nghiêm Dịch rồi.

Lúc này Nghiêm Dịch bỗng nhích đến gần, hai tay ôm chặt vai cô, nghiêm túc nói: “Bạn Quan An Tĩnh, vừa rồi bạn xin tôi đừng đi, tôi đã đồng ý. Sau này bạn phải chịu trách nhiệm với tôi đó.”

“… hả?”

Hình như có chỗ không đúng! Không không không, hình như chỗ nào cũng không đúng!

Nam thần… anh đang chơi xấu em à?

Nghiêm Dịch: “Sao? Em muốn trốn nợ?”

“Không có… phụt —” Quan An Tĩnh nhịn không được bỗng cười.

Thì ra, lá thư nặc danh là do nam thần gửi cho cô; thì ra, nam thần vẫn luôn không muốn rời khỏi; thì ra, nam thần chỉ đang chờ cô mở miệng giữ anh lại; thì ra…

Quan An Tĩnh trước giờ chưa thấy một nam thần như thế này, nhưng nam thần thực sự… thực sự… manh dữ lắm nha !!!

Quan An Tĩnh một phút trước vẫn còn bồi hồi ở đáy cốc, bây giờ cảm thấy cô bỗng bị ném lên tầng mây, toàn thân nhẹ bỗng. Một cảm giác hạnh phúc lan khắp, dường như đến cả không khí cũng trở nên rất ngọt.

“Sau này muốn cân nhắc chuyện nào đó, có thể thêm một điều kiện tiên quyết được không?” Nghiêm Dịch nhẹ nhàng ôm Quan An Tĩnh vào lòng.

“…Điều kiện tiên quyết gì?”

“Điều kiện tiên quyết là anh là bạn trai của em, điều kiện tiên quyết là chúng ta phải ở cùng với nhau.”

Từng có người nói, ba chữ đẹp nhất trên thế gian này không phải “tôi yêu bạn” mà là “gần bên nhau”. Giờ này khắc ngày, Quan An Tĩnh nghe câu nói đó của nam thần, càng thấy cảm động.

“Được.” Tuy chỉ một chữ, nhưng Quan An Tĩnh nói rất kiên định.

“OFFER đại học D anh không nhận. Nếu như muốn ra nước ngoài… anh đã xuất ngoại với ba mẹ lâu rồi, không phải chờ tới hiện tại. Em hiển nhiên là một nhân tố quan trọng, nhưng ở chỗ này anh vẫn có thể làm những gì mình thích, đã thế tại sao lại phải ra nước ngoài phiền phức đến như vậy.”

Nghiêm Dịch xiết chặt hai tay, ôm chặt người nằm trong lòng mình thêm chút nữa: “Ngành điện tử trong nước vừa mới cất bước nên càng có không gian để phát triển, cũng đầy cơ hội và thử thách. Mấy ngày trước hiệu trưởn