pacman, rainbows, and roller s
Mê Muội Vì Em

Mê Muội Vì Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323121

Bình chọn: 8.00/10/312 lượt.

chạy tới B… như vậy… hậu quả không thể lường được!

Mẹ Quan ở đầu bên kia vẫn tiếp tục: “Chẳng lẽ đang ở cùng với Thẩm Lang?”

“Không có, anh Thẩm Lang đi tới nhà bạn gái, con không muốn làm bóng đèn!”

Mẹ Quan giơ chân: “Vậy rốt cuộc một mình con chạy tới đâu rồi hả !!??”

“Con… đi gặp bạn…”

“Bạn gì?”

“Bạn đại học…” Quan An Tĩnh không biết nói dối, nhưng nói nửa giả nửa thật như vậy cũng dư xài.

Lúc này đầu bên kia điện thoại vang lên vài tiếng “tin tin”, Quan An Tĩnh nghe mẹ ra cửa, lúc này mới thả lỏng. Quả nhiên, mẹ Quan nói: “Không nói với con nữa, ba mẹ đi đây. Con về sớm một chút, chuyện này để lát nữa về nhà truy cứu tiếp!”

Cúp máy, Quan An Tĩnh thở phào. Nghĩ thầm, may mà không bị lộ. Nếu như để ba mẹ biết cô vì Nghiêm Dịch không chịu quay về, nhất định sẽ nghĩ cô yêu đương nên hư hỏng, như thế sẽ không đồng ý cô yêu đương nữa.

Nghiêm Dịch cắn cọng khoai tây, thình lình nhỏ giọng hỏi: “Bạn đại học?”

Quan An Tĩnh vẫn còn thấy lo: “Nói đi chung với bạn học, mẹ em mới không nghi ngờ.” Hơn nữa, nam thần thực sự là bạn đại học của cô mà, không tính nói dối.

Quan An Tĩnh rất hài lòng với biểu hiện của mình, cảm thấy đã tránh được một kiếp, nhưng Nghiêm Dịch vừa nghe, trong lòng lại chua chua: yêu cả rồi mà còn không chịu nhận, ghét quá!

Thực ra anh đã sớm biết ba mẹ Quan An Tĩnh không tán thành việc con gái yêu đương khi còn đang đi học, nhưng anh luôn cho rằng đó chỉ là sở thích thích ra vẻ với con cái. Đến khi bọn họ thực sự yêu nhau, thân làm cha mẹ cũng không biết phải làm gì mới đúng.

“Tên hàng xóm nọ là anh Thẩm Lang. Vậy còn anh là gì…?” Trầm mặc một lát, Nghiêm Dịch thình lình hỏi.

Quan An Tĩnh không bắt kịp nhịp suy nghĩ của nam thần, nhưng cảm thấy lời này có chỗ không đúng.

“Anh là… sư huynh?” Quan An Tĩnh dò xét.

Nghiêm Dịch lắc đầu: “Trả lời sai.”

Hả? Như vậy… “Đàn anh?”

Nè, cho hỏi đàn anh với sư huynh có gì khác nhau không?

Là gì? Là gì nhỉ? Quan An Tĩnh bị phủ nhận hai lần, trong lòng bắt đầu sốt ruột. Vắt óc suy nghĩ nửa ngày, sau đó bỗng nhiên thông suốt —

“Là bạn trai…”

“Bingo, cuối cùng cũng đoán đúng!” Ba chữ đó vừa vang lên, nét mặt Nghiêm Dịch quả nhiên khác hẳn.

Quan An Tĩnh nhìn vẻ hài lòng của anh, không nhịn được mà đưa tay nện anh một cú. Nghiêm Dịch thuận thế nắm bàn tay bé nhỏ của cô lại, nghiêm túc hỏi: “Chuyện của chúng ta, em định chừng nào nói cho ba mẹ hay?”

Quan An Tĩnh bị nam thần xoa xắn đấm tay, trái tim nhảy thình thịch. Nhưng vừa nhắc tới chuyện ba mẹ, cô rút tay lại: “Chờ một thời gian nữa.”

“… bao lâu?” Nghiêm Dịch hỏi tiếp, một ngày hay hai ngày, một năm hay hai năm?

Quan An Tĩnh: “Chờ tốt nghiệp xong.”

Nghiêm Dịch: “Chờ em tốt nghiệp hay anh tốt nghiệp?” Nếu chờ cô tốt nghiệp thì quá lâu rồi!

Quan An Tĩnh chợt thấy mình rất hổ thẹn với nam thần, thực sự không muốn khiến anh thất vọng, đành phải chừa cho anh chút hi vọng: “Để xem thái độ của ba mẹ em đã, được không?”

Suy nghĩ của Nghiêm Dịch rất đơn giản, đã yêu nhau rồi, vậy thì phải danh chính ngôn thuận. Anh gấp gáp muốn giới thiệu Quan An Tĩnh với người nhà cùng bạn bè của mình, nhưng khiến anh buồn bực đó là, Quan An Tĩnh dường như không nghĩ vậy.

“Đừng như vậy nha.” Quan An Tĩnh nhìn thấy Nghiêm Dịch không vui, chu môi nịnh: “Em chỉ không hi vọng chúng ta vừa mới bắt đầu đã gặp phải sự phản đối của ba mẹ, chờ thêm thời gian nữa, chờ em biết suy nghĩ của họ thì lập tức nói cho họ biết, được không?”

“Được…” Nghiêm Dịch bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải cắn răng chấp nhận.

***********

Mấy ngày sau đó, hai người đi chơi quanh quẩn thành phố B rất vui vẻ.

Mỗi ngày Quan An Tĩnh đều viện cớ ra ngoài, Thẩm Lang đưa cô mấy lần, thân là người từng trải nên anh nhanh chóng nhìn ra sơ hở. Quan An Tĩnh cũng không giấu diếm hắn, sau khi Thẩm Lang biết bé con hàng xóm này cũng bắt đầu hẹn hò thì trừ vui vẻ vì cô còn nghĩa khí yểm trợ.

Sau này Nghiêm Dịch biết chuyện đã tỏ lòng cảm kích với Thẩm Lang, lại còn tự kiểm điểm lại hành động ghen tuông vô cớ của mình…

Đường vào lúc đầu năm ở thành phố B, nơi nơi đều đầy ắp không khí ngày tết, nét mặt mọi người cũng vui vẻ. Thời tiết vẫn lạnh, nhưng Nghiêm Dịch với Quan An Tĩnh vẫn dắt tay nhau, tuy chỉ đi dạo nhưng hai người đều cảm thấy rất vui vẻ, cả không khí cũng trở nên ngọt ngào cùng ấm áp.

Hạnh phúc có đôi khi chỉ đơn giản như thế, không cần thề non hẹn biển, không cần oanh oanh liệt liệt, mà chỉ cần một ánh mắt lơ đãng, một cái nắm tay thầm lặng, sóng vai với nhau tiến về phía trước. Khi người ta ở bên nhau, câu đẹp nhất không phải là “anh yêu em hay em yêu anh”, mà là “ở bên nhau nhé” đầy thành thực.

Trước chín giờ mỗi tối Nghiêm Dịch đều đưa Quan An Tĩnh tới trước cửa nhà, sau đó một mình ngồi xe buýt hơn một tiếng trở lại khách sạn. Có hơi cực nhưng anh không thấy mệt.

Quan An Tĩnh: “Tới rồi, anh mau về đi.”

“Ừ…” Tuy Nghiêm Dịch đáp ứng nhưng lại lề mề không chịu đi.

Giữa trời lạnh, hai người đứng trong gió, khuôn mặt bị gió thổi đỏ bừng, nhưng không ai để ý.

Quan An Tĩnh cười khúc khích đuổi anh: “Mau đi, mau về đi!” — cô biết Ng