Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326815

Bình chọn: 9.5.00/10/681 lượt.

òn ai đến Thanh Sơn nữa.”

Tuy lương ở đây không thấp, kiếm tiền của người chết luôn dễ kiếm nhất. Nhưng theo quan niệm truyền thống của Trung Quốc thì họ luôn bài xích

người có mối liên quan tới người chết. Nhất là những người lớn tuổi, họ

không bao giờ đồng ý gả con gái cho một người đốt xác, nên đến giờ Chu

Huy vẫn chưa lập gia đình: “Chờ đến lúc không làm việc này nữa, tôi sẽ

cưới vợ, sinh con……” Ánh mắt Chu Huy tràn ngập sự khao khát, sau đó thay đồng phục, đeo phù hiệu lên tay áo rồi đứng lên.

Kỷ Lương chỉ vào một căn phòng màu đen, bên trong có đặt một lò sắt rất dày, to: “Là cái kia sao?” Lò hủy thi gì đó.

“Vâng!” Nhìn cái lò kia, sắc mặt Chu Huy hơi kỳ lạ, xoay người sang chỗ khác rót nước mời Kỷ Lương: “Cảnh sát Kỷ, mời cô uống… uống nước!”

Kỷ Lương nhìn quanh bốn phía: “Ở đây không trang bị camera à?”

“Làm ăn không tốt, làm sao trang bị được mấy thứ lãng phí tiền bạc đó.” Chu Huy nói: “Hơn nữa, ở nơi quỷ quái này cũng chẳng có gì đáng giá,

làm gì có kẻ trộm nào tới đây trộm đồ!” Trong lò hỏa táng, trừ tro cốt

và người chết ra thì còn có cái gì được nữa!

“Ừ, ừ!” Kỷ Lương gật

gật đầu, tự nhủ: “Vị trí hẻo lánh, bình thường ít có người tới, không có camera giám sát…… Anh có biết năm đó các bác sĩ kết luận thế nào về vụ

án của Dương Khắc An không?” Kỷ Lương nhìn hắn, nói: “Bọn họ cho rằng,

Dương Khắc An bị tâm thần, không thể khống chế hành vi của mình, thậm

chí không biết mình giết người. Cho nên, Dương Khắc An không bị xử tử dù hắn đã giết bảy người. Hắn có thể sống như trước, thậm chí còn vượt

ngục ra. Nhưng theo tôi thấy, Dương Khắc An không hề bị tâm thần, ngược

lại, hắn thật sự rất thông minh……” Kỷ Lương nói ra sự đánh giá của mình

dành cho Dương Khắc An: “Thông minh đến mức biến thái!”

“A……” Chu

Huy cúi đầu, nhìn vạt áo của mình, giọng điệu mang vẻ đau khổ: “Tôi đốt

chết hắn, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho tôi, phải làm sao bây giờ……”

Kỷ Lương cầm cốc nước lên uống một hớp, nhìn hắn, một lúc lâu sau

đột nhiên cô cười: “Yên tâm đi, nếu hắn chết thật rồi biến thành quỷ,

thì người đầu tiên hắn tìm đến sẽ là tôi, anh nói có phải không? Chu

Huy… Không, chắc phải gọi mày là Dương Khắc An mới đúng?!”

Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, mọi âm thanh như tan biến hết, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

“Lạch cạch!” Ngoài cửa sổ có tiếng cành cây khô gãy rụng, rơi xuống đất vỡ vụn.

“Ha ha……” Chu Huy chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt vừa rồi còn là vẻ sợ hãi, giờ biến thành một nụ cười giả tạo, hưng phấn. Hắn nhìn Kỷ

Lương: “Cảnh sát Kỷ, không hổ danh là cảnh sát Kỷ của tao, quả nhiên là

không qua mắt được mày!” Giọng điệu của hắn không có chút bối rối vì bị

vạch trần nào, ngược lại, còn có thêm một chút hưng phấn khác thường.

Kỷ Lương nhìn hắn, ngón tay thon dài chỉ vào quần áo trên người hắn

nói: “Có biết vì sao không…… Quần áo của mày không đúng, đỏ là chuyện

vui, đen trắng là có tang. Phù hiệu trên tay áo đồng phục không phải tùy tiện đeo lên là được, phải là đỏ ở trong, đen trắng bên ngoài. Giữa đen và trắng, thì trắng phải ở trên, đen ở dưới. Người chết là lớn nhất ở

đây, nên công nhân trong lò hỏa táng rất chú trọng phương diện này. Có

lẽ là do gấp quá, nên mày không thể chú ý tới từng chi tiết như thế!” Kỷ Lương chậm rãi nói ra những điểm đáng ngờ: “Mày nói nhân viên tạp vụ

của mày bị mất tích, nhưng lại không có ai đến lập án, mày chỉ nghĩ xem

làm thế nào nói ra sự tình thật mơ hồ khiến chúng tao chú ý, nhưng lại

quên đi điểm cơ bản nhất, đó là nhân tính. Lời nói và việc làm của mày

không thể hiện ra một chút lo lắng nào đối với người nhân viên tạp vụ

kia cả.” Kỷ Lương suy nghĩ xong, lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, đồ ăn ở

nhà hàng đó rất khó ăn, mà cũng không có bà chủ nào cả.” Cũng tại thời

điểm đó, cô xác định rằng mục đích mà “Chu Huy” này xuất hiện ở nhà hàng kia không phải là để mua cơm.

Dương Khắc An tháo phù hiệu trên tay áo xuống: “Tao phải mất bao nhiêu tâm tư mới trốn được ra ngoài, trước

là để có thể gặp mày, còn sau đó… là tự tay giết chết mày!” Vẻ hưng phấn trên mặt hắn càng tăng lên: “Khi bị giam trong tù, không có lúc nào là

tao không nghĩ, phải tra tấn mày như thế nào mới có thể khiến mày đau

khổ khóc lóc cầu xin tao tha thứ.” Dương Khắc An liếm liếm môi: “Tao

nhất định phải vượt ngục, để bắt mày chết trên tay tao!” Loại suy nghĩ

này đã mọc rễ và sinh sôi nảy nở trong đầu hắn, cuối cùng biến thành sự

cố chấp biến thái: “Mấy tên cảnh sát khác toàn là lũ ngu ngốc, chỉ có

mày mới hữu dụng một chút…”

Dương Khắc An xoa xoa tay: “Tao muốn

chặt đứt cả tứ chi của mày ra, sau đó xé toang bụng mày……” Tưởng tượng

đến hình ảnh đó, hắn cảm thấy hưng phấn khó kìm chế được, thậm chí toàn

thân còn khẽ run lên.

“Chu Huy đâu?” Kỷ Lương nhíu mày, không để tâm đến những lời nói biến thái của hắn: “Những người khác đâu?”

“Bà nghĩ là ở đâu, hả bà cảnh sát Kỷ?”

Kỷ Lương nhìn nhìn xung quanh, mắt hơi nheo lại: “Mày đúng là đồ biến thái!”

“Tao thích nghe mày nói về tao như vậy!” Dương Khắc An rất hưởng thụ

cách xưng h