
công chúa đi ra ngoài,
các ngươi nhanh ăn cơm đi. Bằng không, chúng ta sẽ muộn!” Đậu Mật Đường
vừa tìm đôi dép lê, vừa ra lệnh Đậu Tiểu Long mang em gái đi ra ngoài.
“Phượng công chúa, cùng ca ca ăn cơm đi!” Đậu tiểu long giống ông cụ
non, lôi Tiểu Phượng ra ngoài. Mật đường cảm thấy hạnh phúc cùng thỏa
mãn. Cô âm thầm nghĩ: Hai đứa trẻ này, có nét giống cô, lại không có nét giống cô. Hai đứa con chắc giống người đàn ông đó hơn?
Đậu mật đường vừa rửa mặt,vừa đánh giá lại chính mình.
Gương mặt còn vẻ trẻ con, khóe miệng dính bọt kem đánh răng. Cặp mắt
to tròn, con ngươi đen thẳm, mang theo khí chất khác biệt. Lông mi dài
như điệp, nhẹ nhành phe phẩy làm cặp mắt phá lệ mê người. Mũi khéo léo
mà thẳng thắn Môi anh đào hồng nhuận, da thịt trắng nõn trơn bóng như
ngọc, quả thực là tạo vật tuyệt vời!(Tuyết Thiên: chị ý mắc bệnh tự kỉ)
Có khi cô cũng tự hỏi mình, có thật là cô đã sinh con chưa .
Mẹ? Suy nghĩ cảm thấy buồn cười! Mỗi ngày bị mẹ kêu Mật Đường bảo bối, cũng được thăng cấp làm mẹ rồi!
Bởi vì mẹ gọi cô Mật Đường bảo bối, hai tiểu quỷ kia cũng học theo gọi cô Mật Đường bảo bối!
Từ khi chúng biết nói, đã xưng hô cô như vậy! Thế cũng tốt, cùng hai con đi dạo, lỡ gặp được người quen cũng không xấu hổ!
Bốn năm trước, mẹ biết chuyện cô mang thai, nhất quyết muốn cô phá
đi! Nhưng cô sống chết không chịu, để sinh ra chúng! Chính cô cũng không biết, cô cố chấp vậy để làm gì. Là vì đàn ông kia? Hay là không dứt
được đêm ấy? Hay vì chiếc nhẫn đầu rồng? Hay vì tờ giấy kia? Cho tới bây giờ, cô không rõ, và cô cũng không muốn biết rõ!
Bốn năm trước, vì tránh tiếng xấu ăn cơm trước kẻng ( có thai trước hôn nhân), mẹ con cô rời thôn Tảo Thụ Loan. Vào thành thị này, thuê 1 ngôi nhà nhỏ, sống cuộc sống an nhàn!
Trường học biết việc cô dùng 1 quả thận cho mẹ, lại muốn chăm sóc mẹ trong khoảng thời gian dưỡng bệnh. Cho nên, trường học cho cô tạm nghỉ
học một năm. Thời gian này, vừa vặn để cô sinh hạ này đôi long phượng
song bào thai.
Hai cái hài tử này, là do cô muốn sinh ra. Vậy người đàn ông đó đâu?
Hắn rốt cuộc ở nơi nào? Vì sao bốn năm qua vẫn không có một chút tin
tức? Chẳng lẽ, hắn lừa mình? Vậy hắn để là nhẫn và tờ giấy làm gì?
“Mật Đường bảo bối, ngươi còn ngẩn ngơ cái gì? Ngươi mà tiếp tục ngẩn ra đấy, ta cùng Long thái tử đều đến muộn.” Phượng công chúa sốt ruột
lên tiếng, âm thanh vọng từ phòng ăn đến tai cô. Này non nớt thanh âm,
đánh gãy suy nghĩ của Đậu Mật Đường. cô vừa cười vừa lắc đầu, cười thầm
chính mình si tâm vọng tưởng.
“Phượng công chúa không cần hoảng, mẹ sẽ xong ngay!” Đậu Mật Đường
nhanh chóng rửa lại mặt, chải tóc. Chạy đến phòng ngủ, thay chiếc váy
mới mua để đi phỏng vấn xin việc. Đây là chiếc váy công sở trắng, mua ở
chợ phố . Vừa thấy là biết đẹp, đáng tiếc không phải hàng hiệu. Cũng
may, Đậu Mật Đường diện mạo xuất chúng!
Đậu Mật Đường xoay một vòng trước gương, tự nhận là hình tượng cũng
không tệ lắm. Ha ha, cái khác cô không muốn nói, mình đi trên đường cũng được coi là dễ nhìn.
Mật Đường vừa bước ra khỏi cửa phòng, lập tức phát hiện hai tên tiểu quỷ kia đang kinh ngạc.
“Mật đường bảo bối, ngươi hôm nay thật đẹp nha!” Phượng công chúa
thấy Mật Đường sửa soạn, không khỏi lượn quanh cô vài vòng. Bé gái, đều
thích xinh đẹp quần áo. Phượng công chúa cũng vậy, không ngoại lệ! “Mật
Đường bảo bối, khi nào ngươi có tiền, cũng mua quần áo như vậy cho ta
nha?”
“Phượng công chúa, mẹ kiếm được tiền, nhất định cho con váy công chúa đẹp nhất!” Mật Đường búng nhẹ mũi Đậu Tiểu Phượng, cười tủm tỉm đáp ứng .
Đậu Ngọc Nga mặc tạp dề, từ phòng ăn đi ra.
“Mật Đường bảo bối, con không ăn điểm tâm?” Thấy con gái, liền biết
nha đầu tật xấu lại tái phát. Cô không hay ăn bữa sáng, đây chẳng phải
chuyện tốt lành gì! huyết áp của cô luôn thấp. Nhìn sắc mặt cũng thấy!
Người phụ nữ khi sinh con sẽ mất máu, mà cô lại càng thiếu máu hơn. Nha
đầu vẫn không chịu đi kiểm tra một chút. Nói không chừng, cô thật sự hội thiếu máu đâu!
“Mẹ, hôm nay rời giường muộn. Bữa sáng ngày mai, con nhất định ăn.” Mật Đường cười một cái, liền mang theo hai con ra cửa.
Giao thông buổi sáng hay tắc đường. Đi một mình còn khó bắt xe. Huống chi, Đậu Mật Đường còn mang theo đứa nhỏ! Mắt thấy một người đàn ông
lại chen lên phía trước mình. Đậu Mật Đường một trận hờn giận. Người
này sao lại có tố chất kém như vậy a! Thấy cô dắt hai đứa trẻ còn cố ý
cướp xe. Đậu Mật Đường chưa kịp phát tác, Tiểu Phượng đã mở miệng !
“Chú ơi, chúng con có thể lên trước được không? Con mà không bắt kịp
chuyến xe này, nhất định sẽ muộn. Mà muộn sẽ bị thầy giáo mắng !” Tiểu
Phượng ánh mắt vô tà, nhìn người đàn ong đằng trước, làm hắn ngượng
ngùng nhường chỗ.
“Để chú ôm con nha.” Người đàn ông nọ vừa nói xong đã thấy Tiểu
Phượng leo lên tac-xi ngồi, Mật Đường cười cười cũng không nói cái gì,
cùng Tiểu Long lên xe mà đi. Tiểu Long liền nói lời cảm tạ.“Cám ơn chú!”
Nhìn Tiểu Phượng đáng yêu, Tiểu Long trầm ổn hiểu biết. Đậu Mật Đường cảm thấy thật hạnh phúc.
Bởi vì bốn năm trước, cô chẳng những cứu được tính