
Bây giờ thì tốt rồi, Tiếu Thâm cũng chìm đắm vào, hình như quản lý vợ nghiêm ngặt cũng không tồi.
Đồng Nhan bị thứ gì đó áp vào thức tỉnh, mặc dù không biết là cái gì nhưng
một giây tiếp theo cảm giác có gì đó tiếp xúc với miệng, Đồng Nhan liền
giãy giụa.
Áp bức cũng không cần phải nghiêm trọng như vậy chứ?
Lập tức động tay động chân, hai tay quơ, một chân đạp.
“Ầm!”
Đáy giường truyền tới âm thanh rơi xuống đất.
“Uhm!” Còn kèm theo tiếng một người đàn ông kêu rên.
Đồng Nhan đẩy chăn ngồi dậy, bễ nghễ nhìn người đàn ông bị đá rơi xuống đất, phong tình vén mái tóc dài đen mượt, lộ ra bờ vai trắng nõn với nhiều
dấu vết mập mờ, Tiếu Thâm nhìn bờ vai lộ ra này cảm thấy bản thân không
có tiền đồ.
Đồng Nhan nhìn người đàn ông hiếm khi nào mà im lặng
được như vậy, nở nụ cười xinh đẹp, híp mắt, hướng về phía Tiếu Thâm
ngoắc tay, Tiếu Thâm bất đắc dĩ cười, từ khi nào thì hắn bị đắm chìm như vậy?
Hết cách rồi vẫn nên thành thât bò lên giường, mặt lấy lòng cười: “Chào buổi sáng vợ yêu.”
Đồng Nhan nở nụ cười xinh đẹp: “Chào buổi sáng.......” Giọng nói lay động
lòng người, mỗi lần âm thanh này vang lên chứng tỏ cô bị Tiếu Thâm làm
cho tức giận nhưng mỗi lần âm thanh này vang lên Tiếu Thâm lại cảm giác
như thêm dầu vào lửa, cảm giác nóng bỏng khi bị lửa thiêu hận không thể
chạm vào người cô cho mát hơn nhưng vẫn giống như trước là không thể
chạm vào.
Tiếu Thâm chấp nhận thất bại, nhào vào trong chăn,
thuận thế kéo vật có thể dập lửa vào trong, xem như không thể dập lửa
vậy thì ăn cho đỡ thèm.
Kết quả cuối cùng vẫn giống như trước, lúc Tiếu Thâm xuất hiện với bộ mặt chưa thỏa mãn thì Đồng Nhan đã ăn gần xong.
“Đúng rồi, có phải gần đây công ty anh có vấn đề gì không, tại sao tòa soạn
của bọn em lại nhận được tin báo nói gần đây nội bộ trong công ty anh có khả năng sẽ xảy ra một cơn bão?” Đồng Nhan vừa uống sữa đậu nành vừa
hỏi.
Người nào đó chưa được thỏa mãn dục vọng sáng sớm liền ỉu
xìu, không có tinh thần cũng không có kiên nhẫn, lúc này không nói gì
nhìn Đồng Nhan đầy khinh thường.
Đồng Nhan nhìn liền muốn cười
nhưng trong lòng lại lo lắng không cười nổi, mặc dù ở trên giường Tiếu
Thâm không đáng tin nhưng chuyện kinh doang lại vẫn rất đáng tin tưởng.
Nếu đã lộ ra ánh mắt này chứng tỏ anh đã có chủ ý.
Lúc làm việc, Lưu Thuần nở nụ cười ngọt ngào, Đồng Nhan ném túi xách trong
tay xuống, nhìn Lưu Thuần giống như một bảo bối: “Bảo bối, hôm qua cậu
gặp chuyện gì tốt sao? Nhìn khuôn mặt này xem, bị gì làm trở nên dịu
dàng như vậy? Nhìn một chút da thịt mềm mại mịn màng.......”
Lưu
Thuần lập tức nở một nụ cười thẹn thùng, nghĩ muốn kiềm chế nhưng lại
không thể, cáu giận nhìn Đồng Nhan: “Thôi đi, lúc nào thì mình không dịu dàng chứ?” Nói xong lướt nhìn chiếc LV số lượng có hạn của Đồng Nhan
trêu ghẹo: “Mình xem hình như bạn mặc đồ hơi chật rồi, bạn béo lên rồi!”
Đồng Nhan cười như không cười nhìn Lưu Thuần, kề vai sát cánh lặng lẽ đụng
đầu: “Thành thật khai báo đi, có phải hai người làm hòa rồi hay không?
Nếu không sao cậu lại vui như vậy.”
Lưu Thuần vừa nghe liền giật
mình, theo bản năng sờ mặt mình, lại phát hiện Đồng Nhan cười đầy gian
trá, lúc này mới ý thức được động tác tự sờ mặt mình chính là không đánh đã khai, trừng mắt nhìn cô, giả bộ nghiêm túc kêu: “Nhin cái gì, đi làm việc đi.”
Đồng Nhan lộ vẻ tức giận: “Thôi đi, hẹp hòi, hết cách
rồi quan lớn đè chết người, xem như đối với cậu tốt hơn cũng có tác dụng gì.” Dứt lời làm ra vẻ đau lòng quay về chỗ ngồi.
Lưu Thuần nghe xong liền cười khổ “Được rồi, đừng làm bộ mặt này với mình, làm việc đi.”
Gần đây hình như thành phố A xuất hiện một lực lượng thần bí, trên trang xã hội luôn xuất hiện một số sự kiện kỳ lạ, bản thân là phóng viên nên lúc mới bắt đầu Đồng Nhan không chú ý lắm nhưng gần đây phát hiện những sự
kiện kia luôn xuát hiện cùng nhau lại phát sinh ra một vấn đề mới.
Trên trang xã hội xuất hiện tên côn đồ làm loạn không phải là vấn đề gì to
lớn nhưng tại sao mấy sự kiện phía sau xuất hiện đều có quy tắc giống
nhau?
Mấy ngày trước, trên một con đường cũ kỹ ở thành phố A, có
người báo cảnh sát một đứa bé mất tích, Đồng Nhan cầm máy ảnh đi tìm
hiểu, xem qua hiện trường nhưng không phát hiện gì hết, sau khi quay lại tổng biên cũng không nói gì.
Trong thàng này cũng từng có những
vụ án tương tụ, trong thành phố A bắt đầu xuất hiện việc nhân viên mất
tích, nhưng người mất tích đều không có hộ khẩu hoặc là tra không ra hộ
khẩu ở đâu, không thể tìm thấy bất kỳ đầu mối nào về người mất tích.
Đồng Nhan cảm thấy rất kỳ quái, với kinh nghiệm năm năm làm phóng viên của cô loại chuyện như vậy tuyệt đối không bình thường.
Cho đến ngày hôm qua, tại công viên lớn của thành hố A bắt đầu điên khùng
truyền một tin tức, vào một buổi tối, một nữ sinh trên đường về ký túc
xá bị người ta trói bắt đi.
Lúc đó còn có rất nhiều học sinh sau
giờ tự học quay về nhìn thấy, chuyện xảy ra rất nhanh, ai cũng không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, sau khi những người đó rời đi mấy nam sinh
đứng gần đó mới phản ứng kịp đuổi the