
Có gan thì lặp lại lần nữa xem!” Khuôn mặt hung ác.
Mặt Tiếu Thâm không có biểu hiện gì, chỉ liếc mắt nhìn ngón tay trước lỗ mũi mình, khẽ nói: “Lập tức bỏ tay xuống, nếu không đừng trách!”
Đồng Thiên Bác đứng phía sau chưa từng thấy Tiếu Thâm như vậy, ông ta chỉ nghe nói người đàn ông trẻ tuổi này có nhiều thủ đoạn trong buôn bán, cũng cảm thấy không nên chọc giận người này, dù sao trung gian còn có Đồng Nhan, chỉ cần không làm lớn chuyện, ông ta tin có thể dụ dỗ Đồng Nhan trở lại.
Nhưng việc làm của Tiếu Thâm thật quá đáng, ông ta thấy con trai cũng ở đây nên cũng muốn cho Tiếu Thâm một bài học, vì vậy không ngăn cản.
Nào biết, ngón tay Đồng Phiền vẫn còn trước lỗ mũi Tiếu Thâm, một giây tiếp theo liền nghe thấy Đồng Phiên kêu la thảm thiết, Đồng Thiên Bác đứng đằng sau Đồng Phiền nên không thấy rõ nhưng Đồng Phiền lại có thể nhìn rất rõ.
Vốn dĩ Tiếu Thâm còn lười biếng, một giây tiếp theo đột nhiên giơ bàn tay ra nắm ngón trỏ trên bàn tay phải của hắn hơi dùng sức chuyển một cái, chỉ nghe “rắc” một tiếng thanh thúy vang lên, lúc này Đồng Phiền la to, đau đến nỗi trán toát đầy mồ hôi.
Tiếu Thâm nắm tay hắn ta, nghe thấy tiếng la mới cười, ngón trỏ của Đồng Phiên xem như đã gãy, vừa buông tay, giống như rác rưởi ném đi.
Đồng Phiền kêu la thảm thiết đi gặp bác sĩ, mọi người vừa nhìn liền biết ngón tay không thể nào cứu chữa được nữa.
Lúc này Đồng Thiên Bác mới nhìn rõ tay con tay, ngón tay phải quẹo sang một bên hướng thẳng lên vuông góc với mu bàn tay, vừa nhìn liền sửng sốt, lúc này mới nghe thấy con trai kêu la thảm thiết, giận không kiềm chế được hướng về phía bác sĩ đứng chung quanh la to: “Đứng trơ ra đó làm gì, còn không mau cứu người!”
Mấy bác sĩ vừa nhìn bàn tay kia cũng biết không thể cứu, khuôn mặt khổ sở nhíu mày: “Chuyện này.... ...”
Các bác sĩ trao đổi ánh mắt, không cứu được.
Lắc đầu đỡ Đồng Phiền đi vào cấp cứu, khẳng định không thể cứu được nhưng có thể tiêm thuốc tê giảm đau.
Đồng Thiên Bác nhìn con trai bị đưa vào phòng cấp cứu, giữa không trung hình như vẫn còn vang lên tiếng kêu thảm thiết của Đồng Phiên, trong lòng cảm thấy đau thương, đó là đứa con trai duy nhất của ông ta!
Năm nay nhà họ Đồng rất xui xẻo, đầu tiên là con gái xảy ra chuyện như vậy, không biết ai làm rò rỉ thông tin ra ngoài, hôm nay lúc Đồng Chân trên đường về bị một vài phóng viên bám theo, quả là sỉ nhục.
Nhớ tới bộ dạng sáng nay khi tìm được của Đồng Chân lúc sáng, cả người ngất đi, lại nhìn ngón tay con trai vừa mới bị thương, Đồng Thiên Bác liền nổi giận.
Tức giận hóa mù quáng, quay đầu hướng thẳng về phía Tiếu Thâm mắng: “Tiếu Thâm! Đừng tưởng rằng nhà họ Tiếu có tiền thì có thể khinh thường người khác, đừng quên, con gái tôi gả cho cậu, sao cậu lại có thể khinh thường người nhà chúng tôi chứ, cậu làm như vậy thì sao có thể nhìn Đồng Nhan chứ!”
Tiếu Thâm cảm thấy người này thật là cậy mạnh, mặt thương hại nhìn Đồng Thiên Bác, lạnh lẽo nói: “Ông già, ông còn có mặt mũi để nói sao? Lời này của ông cũng khiến Đồng Nhan chịu không nổi, đoán chừng bây giờ cô ấy cũng không muốn gặp ông!”
Đồng Thiên Bác mặt cau có không nhịn được: “Cậu........cậu cho rằng cậu là chồng con bé thì nó sẽ nghe lời cậu sao? Đừng quên, tôi là người sinh ra nó, máu mủ ruột thịt như vậy không phải nói một câu hai câu là có thể thay đổi!”
Tiếu Thâm lạnh lùng nhìn cơ thể Đồng Thiên Bác run run: “Haiz, ông.......thôi tôi cũng không muốn nói nữa.”
“Anh không nói thì để em nói!”
Lúc hai người đàn ông đang giằng co, cửa phòng bệnh phía sau lưng Tiếu Thâm liền mở cửa, Đồng Nhan mặc quần áo bệnh nhân một cánh tay treo trên cổ, sắc mặt bình tĩnh mở miệng.
Tiếu Thâm kinh ngạc, Đồng Nhan chỉ nhìn Đồng Thiên Bác: “Ba, đây là con tôn trọng ba nên mới gọi một tiếng ba nhưng thực lòng mà nói, ba đã từng bỏ ra một chút tình thương của ba dành cho con sao?”
Đồng Thiên Bác nhìn sắc mặt bình tĩnh của Đồng Nhan, há miệng không nói được câu nào.
Đồng Nhan nhìn ông ta, đợi một lúc lại cười, cười cực kỳ châm chọc: “Nhìn đi, chính ba cũng không dám nói, mười năm trước con bị mẹ ép về nhà họ Đồng, ở nhà họ Đồng con bị hai mẹ con Đồng Chân bắt nạt, ba nhìn thấy lại xem như không thấy, mỗi lần Đồng Chân làm sai chuyện gì đều đổ lỗi cho con, ba đều sẽ la mắng, ngược lại khi Đồng Chân thật sự làm sai chuyện gì thì ba lại nói đó chỉ là chuyện nhỏ, con rất hận người nhà họ Đồng, sau đó lại cố gắng học tập, liên tục vượt hai lớp lên đại học, khi đó trong lòng con liền thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc con đã tẩu thoát thành công.”
Đồn Nhan cười, nhớ tới con đường đại học của mình, khó có thể thấy một nụ cười “Ở đại học con biết được cái gọi là tình cảm của người bình thường, con giống như cá gặp nước tự do tự tại, nhưng bốn năm sau ba lại đuổi con ra khỏi nhà, được, con đi, khi đo thật sự con không hận ba, ngược lại ba lại cho rằng con hận ba giống như những gì bà Đồng nói? Cho nên nhiều lần tính toán tìm kế hãm hại Đồng Chân? Ba thân yêu cảu con, ba quá đánh giá cao sức hút của nhà họ Đồng rồi, ở bên ngoài sinh sống sáu năm, con sống vô cùng tốt, nếu như k