
ng hơi nóng lên.
Vừa vặn Ứng Vanh cúi đầu, thấy được Hồng Thiến mặt đỏ lên.”Đỏ mặt cái gì?”
Đây là hai nha đầu hắn từng cho thị tẩm, khi hắn nhàm chán, mượn các nàng giết
thời gian, chơi đùa?
Bởi vì hai nha đầu này rất có chừng mực, chưa bao giờ bởi vì ở cùng một chỗ với
chủ tử, mà làm ra chuyện gì quá bổn phận, cho nên Ứng Vanh tiếp tục giữ lại các
nàng ở trong phòng hầu hạ.
Rõ ràng nghe được lời đùa giỡn của hắn, Hồng Thiến nhẹ vỗ về bộ ngực quang lõa
của hắn, mắt nhướng lên, tràn ngập xuân ý nhìn hắn.
“Gia... Đã lâu không có chạm qua nô tỳ...”
Mấy ngày nay, số lần Ứng Vanh chạm tới các nàng có thể đếm trên đầu ngón tay,
nam nhân hưởng qua tư vị các nàng, đối với hắn vẫn là muốn không thôi.
Ứng Vanh là nam nhân tham sắc dục, tuy rằng cùng Lưu Tĩnh Minh ở một chỗ hoan
ái rất nhiều, bất quá dù sao nàng cũng chưa từng biểu hiện hành vi ghen ghét
gì, cho nên hắn thỉnh thoảng vẫn cùng nữ nhân ngày trước ái ân.
Vừa vặn hiện giờ hắn bị Lưu Tĩnh Minh khơi mào dục niệm vẫn chưa hoàn toàn dập
tắt, tâm niệm vừa động, phái nam phía dưới liền có phản ứng.
Y phục của hắn bị cởi hết, mà Hồng Thiến lại đem thân thê dán vào trước người
hắn, phản ứng tự nhiên của hắn lập tức làm cho nàng cảm nhận được.
Nàng hưng phấn ngồi xổm xuống, quỳ gối trước người hắn, đưa vật bộc phát bừng
bừng ở trong tay, mở ra môi đỏ mọng ngậm hắn vào.
Hắn đối bọn nha đầu đương nhiên không có tâm tư thương tiếc gì, một tay giữ lấy
cái ót Hồng Thiến, nâng thắt lưng, mạnh mẽ kéo ra đưa vào trong miệng nàng.
Đang lúc hắn đại khai đại hợp, một gã sai vặt đi cùng nha đầu Lục ba vào phòng
tắm đổ nước, mở cửa liền thấy cảnh tượng thân mật như vậy, làm nàng nhất thời
quên cả kêu lên.
Nhìn nhìn, nàng tình dục khó nhịn, đem thân mình tựa ở khung cửa, đưa tay trấn
an trước ngực mình, vỗ vỗ.
“Ừ...”
Ứng Vanh nhận thấy được có người, quay đầu nhìn về phía phòng tắm, thấy Lục Ba
đang vỗ vỗ mình.
Hắn lộ ra nụ cượi tà tứ, sai khiến Hồng Thiến dưới thân, đồng thời đem nửa phần
trước phái nam ở trong miệng nàng rút ra. “Đứng lên, đến đây!”
Hồng Thiến theo lời đứng dậy, đem váy của mình vén đến ngang lưng, cởi xuống
tiết khố đã ướt sũng, hai chân mở lớn, đem người nằm trên kỉ trà (loại bàn nhỏ,
thấp), mông nhấc lên cao, làm cho tiểuhuyệt đỏ hồng ẩm ướt của nàng lộ ra.
Ứng Vanh không khó khăn vuốt ve nàng, tiến lên đem vật nam tính nhắm ngay cửa
huyệt của nàng, khom lưng một cái, liền tiến thẳng vào trong cơ thể nàng.
Hắn di chuyển cái mông, đưa tay bắt lấy mái tóc dài của Hồng Thiến kéo về phía
sau, thân thể nàng cong lên, dễ dàng để hắn di chuyển hơn.
Hồng Thiến bởi vì đã lâu chưa hoan ái, rất nhanh liền đạt tới cao trào, thân
mình mềm nhũn, vì thế Ứng Vanh vẫn chưa phát tiết, rút ra khỏi cơ thể nàng,
xoay người đi về phía Lục Ba đang xụi lơ ở phía cánh cửa.
Lục ba đưa tay vào trong quần lót, đưa ngón tay vào huyệt kéo ra kéo vào, nhìn
thấy của hắn đứng thẳng đang hướng phía mình đi tới, vội vàng đứng dậy.
Tay nàng run run đem quần áo cởi bỏ, kéo quẩn áo xuống, nghênh về phía trước,
đem hai tay đặt ở trên vai hắn, đưa chân lên vòng qua mông hắn, đưa lên chính
mình.
Hắn bắt lấy hoa huyệt giữa chân Lục Ba, lập tức đem dục vọng của mình cắm vào,
hoàn toàn không đợi nàng thích ứng, mà bắt đầu tiết tấu.
Ứng Vanh vốn là tính nghỉ ngơi một chút, bởi vì sau khi hồi phủ lại cùng hai mĩ
tì náo loạn hồi lâu, kết quả chẳng những không thể nghỉ ngơi, ngược lại càng
mệt mỏi...
Tuy rằng mệt, bất quá hắn vẫn là tinh thần mạnh mẽ, ngồi quan kiệu tiến cung.
Hai người hầu đi theo bên kiệu, hai huynh đệ Mạc Ngôn cùng Mạc Ngữ, vẫn nghe
được bên trong kiệu truyền ra tiếng ngáp, hai người không khỏi nhìn nhau.
Mạc Ngữ lặng lẽ nói với ca ca Mạc Ngôn,”Gia không phải trở về phòng nghỉ ngơi
một lát sao? Dường như có vẻ rất mệt?”
Với thể lực của gia, cùng khí lực cường tráng từ nhỏ được tập võ, theo lý
thuyết cho dù một hai ngày không ngủ, cũng không thể lộ ra vẻ mệt mỏi như thế
mới đúng.
Huống chi hắn còn hồi phủ nghỉ ngơi chừng hai canh giờ, tinh thần sớm nên khôi
phục.
Nhìn đệ đệ, Mạc Ngôn lành lạnh đáp một câu, “Ngươi đã quên, trong phòng gia còn
có hai nha đầu sao.”
Tính cách Mạc Ngôn cùng Mạc Ngữ bất đồng, hắn bình thường không hay mở miệng
nói chuyện, nhưng chỉ cần hắn mở miệng, lời nói ra đều là những lời mỉa mai.
Mà Mạc Ngữ hoàn toàn không giống với hàm nghĩa tên hắn, vừa rắc rối vừa om sòm,
giống nhau là mở miệng đều khiến cho người khác nhàm chán.
Bất quá đối với Ứng Vanh mà nói, bọn họ lại cung cấp hắn không ít lạc thú.
“Đúng nha, ta đã quên chuyện này.” Mạc Ngữ được ca ca nhắc nhở nên nhớ tới,
trong phòng gia còn có hai nha đầu thị tẩm.
Theo cỗ kiệu đi chưa được hai bước, Mạc Ngữ lại mở miệng,”Lại nói tiếp gia
chúng ta thật sự là diễm phúc không cạn, trong phòng có hai nha đầu xinh đẹp
hầu hạ, muốn thế nào thì làm thế.”
Kỳ thật Mạc Ngữ cũng không phải hâm mộ thật nhiều, chỉ là nhàn rỗi nhàm chán,
ngoài miệng trò chuyện lung tung.
Hắn nhìn ca ca một cái, không được hưởng ứng, tiếp tục bậy bạ.
Dù sao nữ nh