
y Lạc Hưởng Ngôn cũng ở đây, liền chụp vài tấm ảnh hai người ở chung, chuẩn bị đưa tin vợ chồng Lạc thị thiếu gia dính nhau như hình với bóng, đưa tin vợ chồng tình thâm, dù sao mọi người cũng thích nghe ngóng, nhất định cũng có chỗ tốt đối với việc tuyên truyền.
Hơn nửa giờ sau, ký giả cùng Tang Đồng bắt tay một cái, liền hài lòng rời đi.
Tang Đồng thoải mái đi về phía Lạc Hưởng Ngôn, cười nói: “Em hôm nay kết thúc công việc, chúng ta về nhà chứ?”
Lạc Hưởng Ngôn ôm cả bả vai của cô nói: “Rất lâu rồi không có đi ăn bên ngoài, hay tối nay ra bên ngoài ăn?”
“Được, do anh quyết định!” Tang Đồng suy nghĩ một chút, lại tăng thêm một câu “Đến nhà hàng ít người một chút.”
Lạc Hưởng Ngôn cài dây an toàn cho Tang Đồng xong, liền khởi động xe.
Xe nhanh chóng rời đi, không ai phát hiện chỗ xe đỗ trên mặt đất, có một vũng nước màu đen.
Lạc Hưởng Ngôn vừa lái xe vừa gọi điện thoại đặt bàn trước.
Tang Đồng duỗi lưng một cái, mệt mỏi vặn vẹo uốn éo.
Lạc Hưởng Ngôn lập tức ân cần hỏi han: “Làm sao vậy, còn đau không? Nếu không chúng ta đi hiệu thuốc mua chút thuốc giảm sưng?”
Tang Đồng vẻ mặt đau khổ gật đầu: “Uh đi mua chút thuốc đi, nếu không ngày mai quay phim lại phải chịu tội!”
Lạc Hưởng Ngôn thấy cách đó không xa có tiệm thuốc, liền muốn phanh xe lại.
Tang Đồng nhìn Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên nhíu mày, trầm mặt hai tay nắm chặt tay lái, đến nổi gân, khớp xương cũng bởi vì dùng sức quá nên trắng bệch, thấy nghi ngờ liền hỏi: “Sao vậy?”
Sắc mặt Lạc Hưởng Ngôn cực kì khó coi, thanh âm lạnh lẽo nói: “Thắng xe không ăn!”
Tang Đồng kinh ngạc, sợ hãi hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Lạc Hưởng Ngôn nhẹ an ủi: “Đừng sợ, gọi điện thoại báo cảnh sát……”
Lời còn chưa nói hết, phía trước đầu đường một chiếc xe thùng đột nhiên vọt ra.
Tốc độ quá nhanh, cộng thêm khoảng cách quá gần, hoàn toàn không thể né tránh được.
Lạc Hưởng Ngôn chợt quay trục tay lái, xe quẹt qua thùng xe, nặng nề đâm vào hàng rào ven đường.
Tang Đồng chỉ nghe được tiếng vang khổng lồ, tiếp theo là tiếng thủy tinh vỡ, trước mặt bỗng tối sầm, Lạc Hưởng Ngôn vào phút cuối cùng nhào lên trên người cô, đem cô bảo hộ vững vàng dưới thân.
Hô hấp chợt dừng lại, tim cũng nhảy vọt tới cổ họng, Tang Đồng đầu ngón tay run rẩy không dám đụng vào Lạc Hưởng Ngôn.
Chung quanh rất ồn ào, hoàng hôn vẫn buông xuống như ngày thường, Lạc Hưởng Ngôn nhắm chặt mắt, màu máu đỏ tươi chói mắt chậm rãi chảy qua mặt mũi tái nhợt.
Tang Đồng cảm thấy có gì ấm áp sền sệt rơi vào trên cổ của mình, đột nhiên thức tỉnh,một tay ôm Lạc Hưởng Ngôn đầu rũ xuống trên vai mình, một tay vội vàng lấy sức rút tay ra lấy điện thoại bấm số cấp cứu……
Cùng lúc đó, Lương Tiểu Nghệ đứng ở góc studio, cầm điện thoại di động, khóe miệng nở nụ cười hết sức điềm tĩnh động lòng người, lại mang theo một tia quỷ dị không nói ra được,làm cho đáy lòng người phát rét.
“Tay chân có làm sạch sẽ hay không?”
Lương Tiểu Nghệ nhỏ giọng nói: “Vậy thì tốt, yên tâm…… Nếu tốt sẽ không thiếu anh một phần!”
Cúp điện thoại, Lương Tiểu Nghệ nghiêng người sang, vừa đúng nhìn thấy Lương Nguyên đi về phía bên này.
Lương Tiểu Nghệ trong lòng kinh ngạc, không xác được định Lương Nguyên nghe được bao nhiêu câu, trên mặt cố gắng bình tĩnh hỏi: “Quay xong rồi?”
Lương Nguyên mặt không đổi sắc nhìn cô ta, thấy vậy trong bụng Lương Tiểu Nghệ càng ngày càng không yên.
“Thế nào? Diễn không thuận lợi sao?”
Lương Tiểu Nghệ làm nũng tiến lên hỏi: “Anh, anh đói chưa, hay em lấy cho anh chút gì ăn nhé?”
Lương Nguyên trầm mặc nhìn cô ta, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Tiểu Nghệ, em nhớ Lưu Lệ không?”
Nụ cười trên mặt Lương Tiểu Nghệ cứng đờ, có chút không tự nhiên hỏi: “Dĩ nhiên nhớ, tiểu Lệ trước kia ở cùng phòng em trong cô nhi viện…… Anh, sao anh lại đột nhiên hỏi về cô ấy?”
Lương Nguyên thở dài: “Tiểu Nghệ, anh nhớ khi còn bé, mỗi lần em cười như vậy, Lưu Lệ cũng sẽ gặp xui xẻo…… Nghiêm trọng nhất là vào lần đó bị cô nhi viện cho rằng tâm lý không bình thường bị đưa đi. Tiểu Nghệ, anh không muốn nghi ngờ em, mặc kệ em muốn làm gì, thì cũng dừng tay đi!”
Lương Tiểu Nghệ mở to cặp mắt, đau lòng hỏi: “Anh, anh không phải là đã không tin tưởng em nữa sao?”
Lương Nguyên lắc đầu một cái: “Anh không biết còn có thể tin em nữa hay không…… Tiểu Nghệ, chúng ta chỉ còn lẫn nhau thôi, ạnh không muốn em lạc bước!”
Hốc mắt của Lương Tiểu Nghệ nhanh chóng đỏ lên, nước mắt ở trong hốc mắt tràn ra, lại quật cường không chịu rơi xuống, nhìn qua vừa nhu nhược vừa đáng thương, sẽ khiến cho lòng tự chủẫ của người ta mềm xuống.
“Anh, em không có……”
Lương Nguyên mệt mỏi khoát tay áo: “Không có là tốt nhất, được rồi, chúng ta đi về trước đi, anh mệt mỏi rồi!”
Tang Đồng ép buộc mình bình tĩnh lại, tay cầm điện thoại di động run rẩy không ngừng, giọng nói run rẩy nói vị trí của mình, sau đó lại bắt đầu đau khổ chờ đợi.
Cả người Lạc Hưởng Ngôn đè ở trên người Tang Đồng, đầu mềm oặt rũ xuống trên vai Tang Đồng. Tang Đồng muốn xem thử hắn có bị thương ở những nơi khác hay không, lại cũng không dám đụng hắn, cổ của cô cơ hồ tất cả đều