pacman, rainbows, and roller s
Màu Xanh Huyền Bí

Màu Xanh Huyền Bí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323753

Bình chọn: 9.5.00/10/375 lượt.

. Cho dù ai ngồi trong tư thế này thật lâu thì xương sống thắt lưng và cả cánh tay cũng đều nhức mỏi cả.

Lạc Hưởng Ngôn bất đắc dĩ than thở: “Cô nắm như vậy chặt, là muốn tôi đối với cô làm ra chuyện gì sao?”

Tang Đồng giọng nói nồng đậm âm mũi từ trước ngực hắn truyền đến: “Nơi này hiệu quả cách âm như thế nào?”

Lạc Hưởng Ngôn không rõ chân tướng, nhưng đối với hội quán của mình vẫn rất có lòng tin, gian phòng hiệu quả cách âm nếu là không tốt, đây chẳng phải là làm cái gì cũng có thể bị nghe được ư.

“Dĩ nhiên rất tốt, đây chính là hội quán số một ở T thị!”

Tang Đồng nghe vậy, lúc này mới yên lòng khóc thành tiếng, sau đó thanh âm càng lúc càng lớn, khóc đến hết sức thương tâm.

Lạc Hưởng Ngôn giờ mới hiểu được cô là sợ bị người có lòng nghe thấy, rước lấy phiền toái không cần thiết.

Lạc Hưởng Ngôn vừa cam chịu vừa đau lòng vỗ lưng của cô, lo lắng cô khóc đến

nhiều như vậy sẽ bị tắt tiếng.

Tang Đồng chính là một người như vậy, ở trong phạm vi cho phép thì sẽ sống tự nhiên tùy hứng, tuân theo tâm ý, thậm chí ở làng giải trí trói buộc nặng nề cũng có thể sống được chân thật như vậy. Cười chính là chân thành, phát ra từ nội tâm cười to, khóc cũng là như vậy mặc sức phát tiết, kinh thiên động địa.

Lạc Hưởng Ngôn mới vừa đặt hàng chiếc cravat kiểu mới, lại vừa đúng thuận tiện cho Tang Đồng.

Tang Đồng khóc đến nước mũi giàn giụa, ngón tay kéo a kéo, đem cravat Lạc Hưởng Ngôn đeo trên cổ nới lỏng kéo xuống, bao lấy ngón cái và ngón trỏ, để trên lỗ mũi dùng sức.

Lạc Hưởng Ngôn cả khuôn mặt liền tái xanh.

Tang Đồng xoa xoa nước mũi, vừa khóc lớn vừa đứt quãng mắng: “Hắn tại sao có thể…… Tại sao có thể thoải mái tự nhiên mà hát bài hát đó……”

Lạc Hưởng Ngôn không hiểu, dụ dỗ cô hỏi: “Bài hát đó thế nào?”

Tang Đồng khóc đến nấc lên nói từng chữ: “Do tôi viết…… Tín vật đính ước……”

Lạc Hưởng Ngôn trước sau suy nghĩ liền hiểu, trong lòng thêm hận Lương Nguyên, hận không thể đem hắn băm thây vạn dặm, ôm Tang Đồng suy nghĩ thế nào đáp trả Lương Nguyên phần ‘hậu lễ’ này.

Khóc cũng là một công việc dùng thể lực, đặc biệt là dốc cạn sức gào khóc như vậy.

Tang Đồng vừa phát tiết xong, tiếng khóc dần dần nhỏ xuống, sau đó từ từ ngủ thiếp đi.

Lạc Hưởng Ngôn im lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, ngực ướt nhẹp cực kỳ khó chịu, nhưng quần áo trước ngực vẫn bị Tang Đồng níu lấy, hơi vừa cử động, liền cực kỳ lo lắng nắm chặt hơn. Lạc Hưởng Ngôn trong lòng mềm nhũn, hôn mi tâm đang nhíu chặt của cô, ôm cô cùng nhau ngủ.

Ngày thứ hai tỉnh lại, Tang Đồng mắt sưng lên giống như hột đào, buồn bã mà nhìn gương than thở: “Tao không có cách nào gặp người rồi……”

Lạc Hưởng Ngôn tựa vào cửa phòng tắm cười đến run rẩy hết cả người, gặp Tang Đồng phóng ánh mắt phun hỏa về phía mình liền giơ tay đầu hàng, tự giác gọi điện thoại kêu người mang lên chút đá chườm.

Tang Đồng tựa như đại gia ngồi vắt ngang trên ghế sa lon, Lạc Hưởng Ngôn cầm khăn lông gói kỹ mấy viên đá, cẩn thận từng li từng tí giúp cô thoa thoa tròng mắt.

Tang Đồng tỉnh lại liền trở mặt, lúc này ý thức trở lại, bắt đầu tính toán sổ sách, nhéo Lạc Hưởng Ngôn diện mạo dữ tợn ép hỏi: “Nói! Tối hôm qua tại sao lại nói tôi mang thai? Anh đây là không phải hủy đi hình tượng băng thanh ngọc khiết của tôi rồi sao!”

Lạc Hưởng Ngôn tỉnh bơ như không khinh thường cô: “Cô cũng đã làm vợ người ta hơn hai năm rồi còn đòi băng thanh ngọc khiết? Hứ —— không nói cô mang thai vậy muốn nói thế nào? Nói ngươi thân hư thể nhược, cảm mạo phát sốt? Lúc bắt đầu là ai lôi kéo tôi khiêu vũ lướt qua lướt lại? Sức khỏe như trâu, nếu như có người tin tưởng mới là lạ!”

Tang Đồng tự động bỏ qua những lời không dễ nghe, cẩn thận ngẫm lại thấy cũng đúng, không khỏi cả giận nói: “Đều tại anh! Chờ đến ngày ước định cùng anh ly hôn, về sau không chừng thật sẽ không ai thèm lấy rồi!”

Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt lập tức cứng đờ, giống như lơ đãng nói: “Nhị gia tôi tâm tính thiện lương, tội nghiệp cô phụ nữ tái giá không nơi nương tựa, thu nhận cô như thế nào?”

Tang Đồng khinh thường nhìn hắn một cái: “Anh khi nào đem oanh oanh yến yến bên cạnh dọn dẹp sạch sẽ, mới nói đến chuyện này!”

Lạc Hưởng Ngôn ánh mắt ngẩn ra, nhìn chằm chằm sắc mặt của cô nghiêm túc hỏi: “Thật?”

Tang Đồng bị ánh mắt của hắn nhìn như vậy, trong lòng không tránh khỏi một trận rung động khó hiểu, không được tự nhiên phất phất tay, làm bộ không nhịn được nói: “Nói sau nói sau, tôi đói bụng rồi, anh mau đi gọi điểm tâm!”

Lạc Hưởng Ngôn Tâm trong lòng vui mừng, ít nhất Tang Đồng không có dứt khoát nói không. Vui vẻ đi gọi điểm tâm mang lên, cùng Tang Đồng cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện.

“Cô hiện tại tính toán như thế nào? Cô còn muốn…… Còn muốn cùng tên Lương Nguyên kia ở chung một chỗ sao?”

Tang Đồng để muỗng xuống, tư thế ưu nhã cầm lên khăn ăn lau lau khóe miệng, cố ra vẻ cao ngạo, lãnh diễm chê cười: “Làm sao có thể! Ngựa tốt không ăn lại đồ cũ, hơn nữa…… Đàn ông ba chân khó tìm, đàn ông hai chân đều thấy đầy đường kia kìa!”

Lạc Hưởng Ngôn hơi yên tâm, cố tỏ ý nghi hoặc nhạo báng: “Đàn ông không p