Disneyland 1972 Love the old s
Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322271

Bình chọn: 7.5.00/10/227 lượt.

nơi đây chưa từng

xảy ra tình huống nguy cấp, như chưa từng có con dao bóng loáng được

phóng ra.

“Ông còn mười tiếng đồng hồ nữa.”

Hắn nhìn người đàn ông đứng trước bàn, sau đó giương giọng kêu: “Lão Trương.”

Lão Trương

quản gia nghe tiếng kêu to lúc này mới mở cửa đi vào. Trong phòng này

rất thường xuyên xảy ra cảnh tượng đổ máu, lão đã sớm tập thành thói

quen, đối với cảnh tượng này coi như không thấy, chỉ là khom người hỏi: “Tiên sinh, ngài có chuyện gì dặn dò?”

“Lôi ông ta ra ngoài, đừng làm dơ thảm của ta.”

“Dạ.”

Lão Trương vỗ tay một cái, lập tức từ ngoài cửa thư phòng có hai người đi vào, lôi Tam gia đang bị thương ra ngoài.

“Làm gì vậy? Buông — Hắc Báo, mày không thể đối xử với tao như vậy, từ lúc

tao theo cha mày đến nay đã đóng góp không ít công sức… Cho tao một cơ

hội… Cho tao một cơ hội a…”

Tam gia giãy dụa, chống cự, tiếng kêu la thê thảm vang vọng trong phòng. Từ lúc ông

ta bị lôi đi tiếng kêu la cũng càng lúc càng xa, cuối cùng không còn

nghe thấy nữa.

Cửa thư

phòng bị quản gia đóng chặt lại, trong phòng lần nữa lại lâm vào cảnh

tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở khẩn trương của Bạch Diễm

Dung.

Thái độ của

người đàn ông ngồi phía sau bàn vẫn thoải mái như trước, cứ như là vừa

mới ăn xong bữa sáng chứ không phải vừa trải qua một lần bị tập kích.

Hắn chậm rãi cuốn ống tay áo phải, bởi vì bị tập kích mà buông lỏng một chút, vừa

cuốn tay áo vừa lần thứ hai đem tầm mắt đặt trên người cô gái trẻ tuổi.

Sau khi cuốn xong ống tay áo, hắn đứng dậy, chậm rãi tiến về phía trước.

Nàng thấy

Hắc Trọng Minh đứng dậy, nhìn thấy hắn đi về phía trước, tiến tới trước

mặt nàng, nhìn thấy hắn dùng cặp mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm nàng, cũng nhìn thấy hắn vươn tay dùng ngón cái lau đi vết máu trên mặt nàng.

Nàng không thể dời tầm mắt mà chỉ có thể đứng im tại chỗ, cảm giác được tim của mình càng đập càng nhanh.

Ngón tay cái của hắn so với trong tưởng tượng của nàng ấm áp hơn nhiều, thậm chí

còn…nóng bỏng. Nàng rất muốn né tránh nhưng chỉ có thể đứng im để cho

hắn tùy ý dùng ngón cái xoa xoa gương mặt nàng, tay hắn giống như ngọn

lửa có thể đốt hồng sắt thép.

Hắn đến gần như vậy, gần đến nỗi nàng có thể ngửi được mùi rượu Whiskey từ miệng hắn.

Hắc Trọng Minh nhìn nàng một cách hứng thú.

Người phụ nữ này thật đặc biệt.

Nàng rất đẹp.

Làn da trắng trẻo mịn màng, mái tóc đen như mực, đôi mắt tựa như dòng suối tinh khiết.

Phụ nữ xinh

đẹp hắn đã gặp rất nhiều nhưng người giống như nàng, nhìn thấy tình

huống đổ máu mà mặt vẫn không hề biến sắc, lần đầu tiên hắn mới gặp.

Không biết là bị dọa đến choáng váng hay là do lá gan lớn mà nàng không hề có ý định né tránh máu của Tống lão tam.

Nàng cũng không né tránh tầm mắt của hắn.

“Tên là gì?”

Hắn hỏi người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.

Giọng nói

trầm thấp kia không hiểu tại sao lại làm cho nàng cảm thấy rùng mình,

nàng hít một hơi thật sâu, sau đó nghe thấy chính mình mở miệng trả lời.

“Mẫu Đơn.”

Lông mày của hắn hơi hơi nhíu lại, sau đó hắn đột nhiên cúi đầu xuống hôn nàng.

Mẫu Đơn

khiếp sợ không thôi, dường như chịu không được muốn đẩy hắn ra, nhưng

khi tay của nàng chạm vào trên ngực hắn nàng bỗng nhiên nhớ lại bản thân vì sao lại ở chỗ này?

Cho nên nàng cố chịu đựng, cách một lớp quần áo, nàng đặt tay ở phía trước ngực hắn.

Cho dù nàng

chỉ phản kháng trong nháy mắt nhưng vẫn không thoát khỏi trí tuệ sắc bén của hắn. Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt phía sau thắt lưng nàng, ôm

nàng ép sát vào thân thể hắn.

Nàng không

ngừng nói với chính mình nhất định phải ngoan ngoãn nghe theo hắn, nhưng nàng không có cách nào có thể hoàn toàn làm được.

Môi lưỡi của Hắc Trọng Minh bá đạo mà mạnh mẽ làm cho nàng nhịn không được muốn phản kháng, nhưng hắn lại nắm phía sau gáy của nàng ép nàng ngẩng đầu lên để cảm nhận hắn, dây dưa với môi lưỡi hắn.

Hắn là một người đàn ông.

Mẫu Đơn rõ

ràng nhận thức được chuyện này, hắn làm cho nàng cảm nhận được dục vọng

của hắn mạnh mẽ biết bao, nàng không có cách nào hít thở, dường như sẽ

chết tại đây, trong lòng ngực của người đàn ông đáng sợ này.

Sau đó, hắn buông nàng ra.

Nàng mở to

miệng thở phì phì, nhìn vẻ mặt bình thản của người đàn ông trước mắt,

nàng cảm thấy mình chật vật giống như là vừa mới tránh được một con thú

săn mồi.

Hắc Trọng Minh liếc nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng pha lẫn một tia chinh phục và thỏa mãn.

Hắn lấy khăn lau đi máu dính trên ngón cái, rồi mơn trớn đôi môi đỏ mọng vừa bị hắn

chà đạp của nàng, sau đó xoay người cầm lấy áo vest bước ra thư phòng.

Lồng ngực Mẫu Đơn căng thẳng, nhưng Bạch Diễm Dung đang đứng bên cạnh so với nàng còn khẩn trương hơn.

“Tiên sinh?”

“Bà có thể đi rồi.”

“Còn Mẫu Đơn…” Hắc Trọng Minh không quay đầu lại, vẫn tiếp tục bước ra ngoài, thậm chí không có quay đầu lại liếc nhìn nàng và Bạch Diễm Dung một cái, chỉ bỏ

lại hai chữ lời ít ý nhiều.

“Ở lại.”

Liên tiếp mấy ngày liền, Mẫu Đơn không hề gặp lại Hắc Trọng Minh.

Chỉ có lão quản gia lãnh đạm ít lời an

bài cho nàng ở chỗ sâu trong tòa biệt thự vĩ đại này, một