
hội sẽ là chậm trễ công việc của anh sao?" Tiêu Tiêu hỏi, vốn vì dẫn cô đi chơi mà đã chiếm rất nhiều thời gian của anh.
"không có việc gì" Ngải Đăng khẳng định đáp, Tiêu Tiêu lúc này mới yên tâm, cô luôn luôn tin tưởng thực lực Ngải Đăng, nếu anh nói không có việc gì, thì mọi việc đều có thể làm được, hơn nữa cô còn biết mỗi đêm Ngải Đăng hay mất tích là do giành chút thời gian tham gia hội nghị.
* * * *
Đại hội Na Đạt Mộ trước kia gọi là "Tế gò đống" Mông Cổ, là phong tục giao lưu sinh hoạt của dân tộc Mông Cổ từ rất lâu đời, sáng tạo và lưu truyền về sau các thể loại thi đấu thể thao rất độc đáo, vui chơi giải trí và thể dục đều có xếp hạng mục.
Tộc trưởng an bài nơi ở cho Tiêu Tiêu và Ngải Đăng ngay bên phải lều lớn, đủ thể hiện sự tôn trọng Ngải Đăng. Vốn dĩ cũng chuẩn bị cho Tiêu Tiêu một cái lều trại riêng, nhưng bị Ngải Đăng ngăn lại, vì thế Tiêu Tiêu quang minh chính đại ở một chổ cùng Ngải Đăng.
Tiêu Tiêu nắm tay Dạ Bố Trí bước chậm dạo trên thảo nguyên, có thể bởi vì có liên quan đến đại hội Na Đạt Mộ nên tất cả mọi người đắm chìm trong không khí vui chơi, đằng trước từng lều bạt đều được trang trí màu sắc rực rỡ, trong hội trường còn đốt vài khí cầu.
"thì ra Dạ Bố Trí đã tới nơi này sao?" Tiêu Tiêu cúi đầu tò mò hỏi, đánh giá chung quanh tiểu tử.
“Chưa từng tới." Dạ Bố Trí hôm nay rất vui vẻ, có thể cùng Trán Cát một mình đi du ngoạn, chú mặt đen kia không có ở đây, mấy ngày nay là những ngày bé sẽ nhớ mãi, bởi vì Trán Cát rất thương bé, cho bé nhiều thức ăn mà bé chưa từng được ăn, lại mua cho bé con ngựa nhỏ.
"Ha ha, Dạ Bố Trí cần phải ăn nhiều một chút để lớn lên thật cường tráng, như vậy về sau là có thể làm dũng sĩ " Tiêu Tiêu cảm thấy bé trai Mông Cổ đều rất khỏe mạnh, nhiều đứa trẻ ở đây tuy cùng tuổi với đứa nhỏ này nhưng lại cao lớn hơn rất nhiều.
"Vâng, Dạ Bố Trí sẽ làm dũng sĩ bảo vệ Trán Cát" Dạ Bố Trí vỗ lên bộ ngực nhỏ kiên định nói.
"Ha ha, Dạ Bố Trí ngoan lắm"
"Cậu bé gọi cô là Trán Cát?" Bên cạnh truyền tới giọng nói tràn ngập sự kinh ngạc, Tiêu Tiêu quay đầu lại, dĩ nhiên là người ngày đó gặp ở yến hội, Trác Lực Cách.
Tiêu Tiêu không biết nên giải thích thế nào, trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ, Trác Lực Cách đợi một lúc lâu cũng không thấy Tiêu Tiêu đáp lại, nhanh chóng lại hỏi một lần "cô đã kết hôn sao?"
Tiêu Tiêu nhíu mày, cảm thấy hơi khó hiểu trước vẻ mặt sốt ruột của anh, mở miệng trả lời "không có".
"Vậy cậu bé?" Trác Lực Cách hơi mê hoặc, nhưng nhìn biểu tình khó xử của Tiêu Tiêu, lại tự cho là không đúng, nên đành cười cười "Xin lỗi, là tôi đường đột rồi, tôi mang hai người đi dạo được không?".
Nhìn ra được Trác Lực Cách hình như rất thân thiện, trên thảo nguyên bận rộn mọi người thấy anh đều dừng lại chào hỏi, Trác Lực Cách cũng rất lễ phép đáp lại.
"Những người nơi đây anh đều quen biết sao?" Tiêu Tiêu rất thích cuộc sống quần cư thuần phác này, tất cả mọi người đều khăng khít với nhau.
"Đều biết, chúng tôi coi nhau như người thân"
"thật thích" Tiêu Tiêu hâm mộ nhìn Trác Lực Cách, ở trên thảo nguyên lớn con người luôn luôn có một loại tình cảm thắm thiết.
"Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của cô, tôi gọi là Trác Lực Cách, còn cô?"
"Loan Tiêu Tiêu, tôi biết tên của anh, ngày đó tộc trưởng có nói qua"
"Tôi có thể gọi cô là Dédé mã không?" Trác Lực Cách vẫn muốn lấy phương thức của mình xưng hô đối với cô, cô xứng với tên này.
"Dédé mã? Có ẩn ý gì sao?"
"Trán Cát, em biết, Dédé mã ở thảo nguyên gọi là thần hộ mệnh" Dạ Bố Trí giải thích với Tiêu Tiêu, rốt cục cũng có lúc mở miệng.
"Đúng, cô cho tôi cảm giác tựa như một nữ thần" Trác Lực Cách chăm chú nhìn Tiêu Tiêu, cho dù cô còn có đứa bé, anh cũng sẽ không để ý, anh hiểu được cảm giác của mình chính là muốn bảo vệ cô.
Tiêu Tiêu cảm thấy hơi bất mãn khi anh nói thẳng ra, cũng không trả lời, nắm tay Dạ Bố Trí tiếp tục đi lên phía trước. Beta: Quảng Hằng
"Ngày mai ở nơi này sẽ rất náo nhiệt, có đấu vật, thi cưỡi ngựa, bắn tên còn có thi bắn tên." Trác Lực Cách đuổi kịp Tiêu Tiêu, chỉ vào phía trước nói.
Ngải Đăng đi ra lều lớn, liền rất xa thấy một người nam nhân ân cần đi theo phía sau Tiêu Tiêu, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, nghiêng đầu nhìn Tây Đinh phía sau: "Sao lại thế này?"
"Là con trai của Tộc trưởng" Tây Đinh ghé vào bên tai Ngải Đăng nhỏ giọng.
"Là anh ta?" Khóe miệng Ngải Đăng gợi lên một chút cười lạnh.
Mà xa xa Tiêu Tiêu đang buồn rầu không biết nên làm thế nào thoát khỏi Trác Lực Cách, nhìn quanh bốn phía, nơi này cách lều ở đã có chút xa. đang lúc cô khó xử thì nghe được thanh âm của vị cứu tinh
"Bé ngoan, sao lại chạy đến đây?" Ngải Đăng từ phía sau đi lên trước, vô cùng thân thiết ôm lấy eo Tiêu Tiêu .
"Ngải Đăng, anh ra rồi à, đây là Trác Lực Cách, vừa rồi anh ấy mang bọn em đi thăm quan nơi này" Tiêu Tiêu tựa vào trong lòng Ngải Đăng làm nũng tự đắc nói.
Ngải Đăng nhìn Trác Lực Cách gật đầu, chăm chú nhìn anh ta một hồi lâu, mới dùng ngữ điệu lạnh lùng nói"Cám ơn anh" .
"không có gì, có thể làm bạn với Dédé mã là vinh hạnh của tôi" nói xong Trác Lự