
u trải qua cùng em... Thời gian cùng vượt qua, cảm giác như được quay về quá khứ, trong lòng sẽ tốt hơn rất nhiều."
"Em cũng vẫn muốn về, nhưng một mình về lại cảm thấy không có ý nghĩa, hơn nữa khi nhìn những cô bé cậu bé này lại cảm thấy mình già đi thật nhiều."
"Hóa ra em cũng sợ già a." Hắn nhướn mày, "Nhưng mà em tuyệt không già chút nào đây, vẫn trẻ y như lúc đó vậy, chẳng qua lại xinh đẹp hơn."
Cô cười, cái này cũng phải nhờ công lao của khuôn mặt con nít này của cô.
Hai người đi quanh sân trường một vòng, ăn không ít đồ ăn vặt, nhất là những món Spicy string (bạn nào biết món này nhắc tớ sửa nhé:D), thực sự là mỹ vị nhân gian mà, khó có được khi mà hương vị không chút thay đổi, thật khiến người ta hoài niệm a.
"Em vẫn thích ăn cay như vậy." Cố Phương Văn giơ tay lên lâu gì đó trên miệng cô.
Dương Dương sửng sốt, không kịp tránh né tay hắn liền để hắn lau gì đó bên mép, bỗng chốc cô có ảo tưởng như được quay về quá khứ, cô vẫn là Dương Dương trước kia, mà Cố Phương Văn vẫn là Cố Phương Văn kia, giống như bọn họ chưa từng xa cách.
Hai người đi khắp nơi ở trấn một vòng, đi hết một lượt tất cả những nơi mà trước kia từng đi, không nghĩ tới thời gian trôi qua rất nhanh, lúc quay về thành phố S thì đã là 11 giờ đêm.
"Anh tiễn em lên nhà." Cố Phương Văn mở cửa xe cho cô.
"Không cần đâu, em tự đi lên được."
"Cứ để anh tiễn em lên đi." Cố Phương Văn kiên trì, "Ngay cả chút nguyện vọng nho nhỏ này mà cũng không được sao?"
"Vậy đi thôi."
"Sau khi anh về thành phố S có thể tìm em được chứ? Giống như bạn bè cùng ăn bữa cơm."
"Ừ, chúng ta vẫn luôn là bạn mà."
"Tới rồi, anh về đi thôi, hôm nay thật sự cám ơn anh, em rất vui vẻ." Dương Dương lấy chìa khóa trong túi sách.
"Là anh cám ơn em mới đúng, thỏa mãn nguyện vọng qua nhiều năm nay của anh."
"Vậy em vào đây."
"Ừ." Cố Phương Văn vẫn đứng đó, "A..."
"Sao vậy?" Cửa vừa mở chợt nghe tiếng kêu của Cố Phương Văn, cô xoay người lại liền thấy hắn đang xoa huyệt thái dương, lông mày nhăn tít.
"Phương Văn, anh làm sao thế?" Cô chạy tới.
"Không sao, đừng lo lắng, cơn đau nửa đầu có lẽ lại tái phát ấy mà."
"Anh bị đau nửa đầu? Đã tới bệnh viện kiểm tra chưa?" Từ trong túi sách lấy lọ dầu ra cho hắn.
"Làm gì có thời gian đâu mà đi chứ." Hắn cầm lấy, đổ ra một ít rồi xoa lên huyệt thái dương.
"Sao lại không có thời gian? Bận gì đi nữa cũng có thể sắp xếp mà, sức khỏe mới là quan trọng nhất."
"Dương Dương... Trong lòng em vẫn có anh, đúng không?" Ánh mắt của Cố Phương Văn lướt qua phía sau Dương Dương, nắm chặt lấy tay cô. (Tên này cố tình đây mà, ghét quá :boxing3: :boxing3: )
"Phương Văn, anh thả tay em ra, anh đừng có như vậy." Cô giùng giằng, trái tim lại hoảng loạn, đừng dùng ánh mặt ưu buồn như vậy nhìn cô, cô không chịu nổi.
"Hai người đang làm cái gì?" Một giọng nói lạnh băng vang lên từ đằng sau dọa cô giật mình.
Cô quay lại thì thấy mặt trắng nhỏ đứng ở cửa đang nhìn chằm chằm tay cô, cô giống như bị kim châm hất mạnh tay Cố Phương Văn ra, "Không có... Không có làm gì hết... Tiểu Bạch, anh đã về rồi?"
Chết tiệt, nói thế nào cứ luống cuống thế này, ổn định, phải ổn định, bọn họ vốn cũng chẳng làm chuyện gì không muốn cho người khác biết, Dương Dương tự cổ vũ cho bản thân, nhưng nhìn biểu cảm kia của mặt trắng nhỏ lại không nhịn được trầm xuống, hắn không phải nói mấy ngày nữa mới về sao? Như thế nào lại quay về sớm vậy?
"Anh ta là bạn em? Phương tiên sinh?" Mặt trắng nhỏ đi tới mang theo nụ cười kỳ quái.
"Đây là hàng xóm trước kia của em, Cố Phương Văn, Phương Văn, đay là bạn trai em, Phan Thừa Hi."
"Thì ra là họ Cố, tôi còn tưởng là họ Phương chứ, Phương tiên sinh chào anh, thật không dễ chịu, có cần phải vào trong nghỉ ngơi chút không?"
Cô kỳ quái nhìn mặt trắng nhỏ, tên mặt trắng nhỏ này lại đang đánh chủ ý gì vậy, âm dương quái khí, chỉ có một từ để miêu tả đó là dối trá!
"Phan tiên sinh chào anh, không cần đâu, khá hơn rồi, giờ cũng đã muộn, tôi phải về, Dương Dương, anh đi đây, còn nữa, hôm nay anh cũng giống em, cũng rất vui."
Dương Dương kêu khổ trong lòng, anh đi thì đi đi, làm gì mà còn nói lời này, không thấy được tổ tông mặt đen đang đứng bên cạnh cô sao? Lần này thì mặt lại càng đen nữa rồi.
"Còn ngẩn ra đấy làm gì? Người cũng đã đi rồi." Hắn bỏ lại lời này rồi tự đi vào nhà trước.
"Tiểu Bạch, anh sao lại về sớm hơn vậy, không phải đã nói mấy ngày nữa mới về sao?" Cô cố tình không để ý tới lời châm chọc đầy mùi chua của hắn.
"Làm xong chuyện thì về thôi." Không về sớm sao thấy được cái trò đẹp mắt vậy chứ? Phan Thừa Hi nói thầm.
"À, về lúc nào vậy, sao không nói với em một tiếng?" Đóng cửa lại, thấy hắn ngồi trên ghế cô cũng ngồi theo, vòng quay sau lưng muốn xoa bóp cho hắn chẳng ngờ hắn lại né tránh. Lúng túng nhìn hai tay mình, cô bắt đầu có chút tức giận, cô lại không vụng trộm với người đàn ông khác, không phải chỉ ra ngoài có chút thôi sao? Cái gì? Cô còn chưa hỏi đến hắn đấy? Lần trước gọi điện thoại vì sao lại là Hác Đình nghe điện, vì sao đi công tác với Hác Đình cũng không nói tiếng nào với cô?
"A, không