
ất cả, cô có trái tim anh là đã thắng cả thế giới.
Nhưng, không phải như vậy, cuộc sống không đơn giản như thế.
Sự tồn tại của Lãng Lãng chính là vết thương bị phản bội, bị đem ra làm vật hi sinh mãi mãi không thể lành lại giữa họ.
Tình yêu bị đè nát từ lâu, đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì để tồn tại. Mỗi bước chân về nhà
nặng như đeo chì, cánh cửa sang trọng khắc hoa sẫm màu đó như hoá thân
của một nhà tù đáng sợ, chỉ đợi cô bước vào là rơi tõm xuống hố băng
sâu.
Chân cô chỉ mới vừa dừng trước cửa thì cánh cửa lớn
"cạch cạch" mở tung ra ngay lập tức, một bóng người như cơn gió lốc quấn lấy cô - Em về rồi? Đi đâu thế hả?! - Cô còn chưa kịp phản ứng thì bị
hơi thở nóng hổi vây lấy, cả người bị kéo vào vòng ôm nóng bỏng.
Mấy phút trước anh đứng ngồi không yên trong phòng thì giây phút này nỗi vui mừng không xiết dâng đầy trong anh.
Anh rất lo lắng, sợ cô sẽ bỏ đi lang thang! May mà, cô đã trở về! Nhưng,
anh chắc chắn phải "dạy cho cô một bài học" để việc này không xảy ra
nữa.
Nghĩ là làm, anh mím chặt môi, đẩy cô ra một chút, để
cô nhìn rõ sắc mặt đang sa sầm của mình - Em đi đâu vậy? - Anh hỏi từ
tốn, không giận dữ thị uy.
- Chẳng đi đâu cả, đi lòng vòng
hít thở không khí - Không cần cái ôm siết của anh, cô bình thản bước vào phòng khách, ngồi xuống sô pha.
- Em có biết mình đã làm sai rồi không? - Anh nheo mắt, ép cô phải nhận sai.
Sau khi sự việc đó xảy ra, cảm giác cô luôn muốn thoát khỏi sự kiểm soát của anh khiến anh bất an.
- Em chỉ muốn đi lòng vòng hít thở không khí thì cớ gì không thể mang vệ
sĩ theo? An ninh ở Mỹ hỗn loạn như thế nào em có biết không? - Ánh mắt
anh lạnh lùng.
Cô cũng chẳng phản bác, ngước mắt, nở nụ cười hờ hững với anh - Ngạn Thâm, lại đây ngồi - Cô chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.
Do dự một lát, anh bước tới ngồi xuống cạnh cô.
- Có cần ôm không? - Giọng chậm rãi, anh đột nhiên hỏi.
Trước đây ở nhà, anh vừa ngồi xuống bên cạnh cô, cô đã vui vẻ rúc vào lòng anh, chờ anh ôm.
Cô cười nhạt, lắc đầu.
Sau ngày hôm nay, họ đã không còn là mối quan hệ thích ôm lúc nào thì ôm nữa.
- Muốn nói chuyện gì? - Anh nhìn cô - Anh sẽ thay vệ sĩ khác, tìm một vệ
sĩ là người gốc Hoa, đầu óc lanh lẹ một chút cho em, sau này ra ngoài đi dạo mua quần áo, em phải để đối phương đi theo, chuyện hôm nay không
được phép xảy ra nữa! Nếu không, sau này anh sẽ không cho em ra ngoài
nửa bước! - Anh tin lời cô, chỉ là anh có nguyên tắc của anh.
Cô chẳng hề nổi giận cũng chẳng hề nhảy dựng lên, chỉ trầm ngâm rất lâu.
- Ngạn Thâm, chúng ta đã kết hôn năm năm rồi. . . - Cô chậm rãi bắt đầu.
- Là năm năm hai mươi mốt ngày - Anh cắt ngang lời cô.
Cô cười nhẹ - Đúng vậy, quãng thời gian nói dài không dài, nói ngắn không
ngắn - Rất nhiều người nói, hôn nhân đến một thời gian nhất định sẽ tay
phải sờ tay trái, cô nghĩ nếu như thế, hôn nhân của họ vẫn chưa đủ dài,
thật ra hai người vẫn còn tình cảm sâu đậm với nhau.
- Có
lúc sẽ cảm thấy chúng ta như một cặp tình nhân yêu nhau sâu đậm, có lúc
lại cảm thấy chúng ta là một gia đình bền chặt không thể tách rời. Trước đây, em thấy những cặp vợ chồng vì chia tay mà quay sang oán hận nhau,
cảm thấy rất buồn cho họ. Nếu có một ngày em và Hứa Ngạn Thâm chia tay,
cho dù không thể làm bạn, cũng không cần phải phủ định tất cả quá khứ đã từng có với nhau, đã từng là người đầu gối tay ấp, em không muốn chúng
ta trở thành kẻ thù của nhau.
- Anh không làm bạn với phụ
nữ, chúng ta cũng sẽ không chia tay - Anh không hiểu, tự dưng vô duyên
vô cớ đi nói những lời không may mắn này.
- Em cũng không làm bạn với chồng cũ - Hít một hơi thật sâu, cô cuối cùng cũng mở lời - Hứa Ngạn Thâm, chúng ta ly hôn đi.
Anh ngẩng phắt đầu lên, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Họ ở bên nhau lâu như vậy, giống như những cặp tình nhân khác, cũng có lúc cãi vã, cũng có lúc chiến tranh lạnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hai
chữ "chia tay", "ly hôn".
- Em càng lúc càng cảm thấy mình
không thích hợp với Hứa gia, càng không thích hợp với anh - Cô quay mặt
sang, cố gắng nở nụ cười bình thản với anh - Nói đúng hơn là, chúng ta
không hợp nhau chút nào hết.
- Ai nói chúng ta không hợp nhau? - Anh lớn tiếng.
Tính cách của họ thuộc dạng bổ sung cho nhay, tám năm qua luôn bình yên vô sự.
Cơ thể họ ăn ý đến mức hiểu rõ từng vị trí nhạy cảm của đối phương, mỗi
lần quan hệ đều cảm thấy mới mẻ, không hề nhàm chán.
Như thế mà gọi là không hợp ư?!
- Mấy ngày qua, em đã suybnghĩ rất kỹ, chúng ta đã không còn cần thiết phải ở bên nhau.
Hôm anh đưa thuốc tránh thai cho cô uống, cô đã chính thức hạ quyết tâm.
- Em-đang-đùa-kiểu-gì-vậy-hả? - Anh gằn từng chữ, nén cơn giận - Lý do, anh cần lý do - Cho anh một lý do ly hôn hợp lý!
- Lý do thứ nhất, em muốn một cuộc sống bình thường. Nhà không cần quá
to, cuộc sống không cần quá xa hoa, nhưng trong đó nhất định phải có một người chồng dịu dàng, ấm áp. Anh ấy yêu em, tôn trọng em, chúng ta là
vợ chồng, cũng là người bạn thân thiết nhất trên đời này, bất cứ chuyện
gì, chúng ta cũng bàn bạc, trao đổi với nhau - Tro