
ng biết, hôm nay bức thư này, còn có thể giúp được gì cho
cô hay không.
“Bảo trọng.” Nói xong hai chữ cuối cùng, cậu vẫy tay từ biệt.
Cuộc sống của cô, lại mất đi một “người thân”, căn phòng này, cho dù là ban ngày, hình như cũng trống vắng đến lạ.
Lại một tuần nữa trôi qua, cuối tuần cô đi thăm bọn trẻ trong cô nhi viện.
Từ sau bài báo đó, cô nhi viện lại trở lại những ngày bình yên.
Lúc cô bước vào cổng cô nhi viện, phát hiện một công nhân thân hình thô
kệch, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai đang khiêng bình gas vào trong.
Cô nhi viện có rất nhiều những chiếc miệng nhỏ há ra chờ ăn, dĩ nhiên phải tiêu tốn rất nhiều gas, chỉ là một lúc mua tới tám bình khiến cô rất
kinh ngạc.
Cô nhi viện nằm ở vùng ven hẻo lánh, một chiếc xe bánh mì không có biển số, nằm khuất trong đám cây cỏ không có ai để ý.
“Cô Vương, không xong rồi, bỗng dưng có một cô gái xuất hiện ở cô nhi
viện.” Một thủ hạ thân người thấp bé quan sát tình hình, quay đầu lại
nói với cô gái phía sau xe.
Cô gái có khuôn mặt kiều diễm ngồi bên trong xe nghe nói thế, nhíu đôi mày xinh đẹp, giơ tay cầm ống nhòm mà thủ hạ đưa.
Cô nhìn một hồi, thì thấy một khuôn mặt thanh tú.
“Thẩm-Chức-Tâm!” Lập tức nghiến răng ken két,
Đúng là oan gia ngõ hẹp, nỗi nhục tám năm trước ở căn tin trường, cô đến bây giờ vẫn nhớ như in ngọn lửa giận phừng phừng trên mặt mình lúc đó.
Đều là do Hứa Ngạn Thâm không hiểu chút gì gọi là giữ thể diện cho con gái!
“Cô Vương, kế hoạch của chúng ta phải làm thế nào đây ạ?” Thủ hạ hỏi ý.
Hủy bỏ ư?
Cô buông ống nhòm xuống, đôi môi đỏ gợi cảm, nét mặt lạnh lùng thốt ra mấy chữ, “Còn thế nào nữa? Chiếu theo kế hoạch mà làm!”
Ngay đến cha cô cũng nói rõ chuyện này nể mặt Hứa Ngạn Thâm tha cho Thẩm
Chức Tâm, nhưng cô không phục! Nói thế nào, cũng tiện thể đe dọa luôn
Thẩm Chức Tâm!
“Biết rồi ạ!” Thủ hạ nhận lệnh.
Năm phút sau, vừa đúng tám giờ sáng, bọn trẻ trong cô nhi viện đều ra sân tập thể dục.
Một gã đàn ông thấp bé, nhanh nhẹn, thừa lúc không ai để ý, thành thục trèo tường vào cô nhi viện.
......
Cô đang ở sân nhìn các cô giáo trẻ tuổi đang hướng dẫn bọn trẻ tập thể
dục, hai ba chục em ngoan ngoãn xếp thành một hàng, vận đồng phục, theo
nhịp phách của bài hát tập thể dục buổi sáng, giơ tay trái, đá chân
phải.
Viện trưởng đứng phía sau duy trì trật tự, nhìn thấy cô, mỉm cười tiến lại.
“Bọn trẻ đã có đồng phục mới rồi ạ?” Cô hỏi viện trưởng.
Kinh phí của cô nhi viện rất eo hẹp, bọn trẻ rất ít khi được thêm đồng phục mới.
“Đúng vậy, có một công ty trang phục trẻ em sau khi đọc bài báo của cô đã
tặng bọn trẻ mỗi cháu hai bộ, cổ vũ tinh thần các cháu.” Nét mặt viện
trưởng rất vui vẻ.
Mặt mũi bọn trẻ đều hồng hào, tươi tỉnh, thì ra là do có đồng phục mới.
Cô cũng nở nụ cười.
“Đúng rồi, các hộ dân chưa dời đi gần đây có tặng mấy con gà, trưa cô ở lại ăn cùng bọn trẻ nhé!” Viện trưởng mời cô.
“Được ạ.” Cô gật đầu, tiếp tục cười, thoải mái nói đùa, “Chẳng trách viện
trưởng hôm nay mua một lúc đến tám bình ga, thì ra là chuẩn bị đại
tiệc.”
“Tám bình?” Viện trưởng nghi hoặc, “Tôi chỉ bảo người ta đem đến hai bình thôi mà.” Một bình là đổi, một bình là mua thêm.
Là tám bình mà! Cô đâu có nhìn nhầm.
“Cái tiệm này buôn bán không thành thật! Vừa bảo với họ tiền ga cuối tháng
kết toán, họ lại mang đến một lượt số lượng gas cô nhi viện dùng trong
một tháng!” Viện trưởng rầu rĩ vì bị lừa.
Vì lời của viện trưởng, cô không suy nghĩ nhiều nữa, ánh mắt cô lại hướng về đội ngũ đáng yêu
đó, nhưng đếm đi đếm lại, phát hiện trong đội ngũ chỉ thiếu mỗi Phi
Phàm.
“Phi Phàm bị cảm rồi, tối qua lại nửa đêm tỉnh dậy thẫn thờ nhìn ánh trăng.” Viện trưởng cảm thán.
Lại nhớ mẹ à?
Cô đau lòng, “Để tôi đi thăm thằng bé.”
“Cô biết đường đến ký túc xá chứ?” Viện trưởng hỏi cô.
“Tôi biết, bên cạnh nhà ăn.” Cô đã tới một lần.
Cô tỏ ý không muốn làm phiền viện trưởng.
Viện trưởng yên tâm gật đầu, ánh mắt tiếp tục theo sát bọn trẻ.
Cô đi qua một căn lầu nhỏ mà mình đã đi qua một lần, bước vào gian phòng lớn, dịu dàng gọi tên thằng bé, “Phi Phàm...”
Qua từng chiếc giường nhỏ, đến một tấm phản dài, một bóng người bé nhỏ, rất lặng lẽ, rất lặng lẽ nghe thấy tiếng gọi mình ngồi dậy.
Cô bước tới, vuốt gương mặt hơi đỏ vì sốt, “Lại sốt rồi à?”
Cô sờ trán nó, Phi Phàm có chút không tự nhiên, có chút khó nhọc, lại có chút ngại ngùng gọi cô, “Mẹ… mẹ…”
“Muốn gọi dì thì cứ gọi dì, đừng miễn cưỡng.” Cô cười xoa đầu nói, “Dì khỏi bệnh rồi, không cần Phi Phàm dỗ dành nữa rồi.”
Có những chuyện không thể ép buộc.
Phi Phàm không nói gì.
Cô đo thân nhiệt cho nó, “37,8 độ.” Có hơi sốt, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là khỏi.
“Mẹ… dì…” Phi Phàm lưỡng lự giữa hai tiếng mẹ và dì không biết gọi thế nào,
đành lựa chọn hỏi thẳng vấn đề mà nó quan tâm, “Đã khỏi bệnh thật rồi
chứ?”
“Ừm.” Cô đáp, đưa một viên thuốc cảm cho Phi Phàm, Phi Phàm ngoan ngoãn nuốt nó.
Nhưng, uống thuốc xong, Phi Phàm lại giơ bàn tay bé xíu của mình không yên tâm rờ trán cô.
Không nóng, nhưng sắc mặt của mẹ trông khá nhợt nhạt.
“Dì bị sốt à?” Phi Phàm khô