
n trưởng, xảy ra chuyện gì ạ?” Cảnh hỏi.
Thật ra, vừa bước vào, cậu đã phát hiện, không khí u ám bao trùm cô nhi viện.
“Đã từng nghe nói đến tập đoàn Cực Thịnh chưa?”
Cảnh và cô gật đầu.
Tập đoàn Cực Thịnh là một công ty bất động sản rất lớn, mấy năm nay mọc lên rất nhiều tòa nhà văn phòng, chung cư nhưng những nơi được đánh giá
chất lượng tốt trong thành phố này đều do Cực Thịnh làm chủ.
“Tập đoàn Cực Thịnh định xây một khu nghỉ mát ở đây, các căn nhà cũ ở khu vực này đều bị họ mua rồi, trừ ở đây thôi.”
“Cô nhi viện trong thể dời đi, nếu dời đi, một số tư liệu e sẽ bị thất lạc, nếu ở lại đây, các bạn nhỏ còn có cơ hội tìm lại được cha mẹ ruột.”
Cảnh nhíu mày, “Hơn nữa họ xây dựng ở đầu bên kia, sự tồn tại của cô nhi viện sẽ ảnh hưởng đến việc mở rộng quy mô của họ.”
Viện trưởng
gật đầu, “Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi đã từ chối tập đoàn Cực
Thịnh nhưng thái độ của họ rất kiên quyết, bảo sự tồn tại của cô nhi
viện sẽ làm hạ giá những tòa nhà chất lượng cao của họ. Thế là cả hai
bên đều chẳng ai chịu nhường ai.”
Sự việc chưa dừng lại ở đó.
“Mấy hôm nay, cô nhi viện liên tiếp nhận được các thư đe dọa nặc danh, hơn
nữa, thỉnh thoảng lại bị một đám lưu manh đến quấy phá.”
“Báo cảnh sát chưa?” Cô lo lắng hỏi.
Viện trưởng bất lực nói, “Đã báo cảnh sát rồi, nhưng chúng tôi không có chứng cứ phía cảnh sát cũng không làm gì được.”
Mỗi lần như vậy đều nuốt nước mắt cho qua.
“Đám trẻ trong cô nhi viện đều rất lo lắng, hốt hoảng, chúng rất sợ mất đi
gia đình này.” Viện trưởng ngước nhìn ra xa, “Chúng đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi, trái tim của mỗi đứa ít nhiều đều có một niềm hy vọng mong
manh, chỉ cần cô nhi viện vẫn còn ở đây, có thể sẽ có một ngày, cha mẹ
ruột của chúng hối hận sẽ đến đón chúng về.”
Mắt cô cay cay.
Dù Phi Phàm nói I LOVE YOU với cô, dù Phi Phàm gọi cô là mẹ nhưng nó không thể quên được người mẹ thật sự của nó, trong tiềm thức, nó vẫn hy vọng
mẹ nó sẽ quay lại tìm nó.
“Viện trưởng, cho nên bà càng cần phải giữ cô nhi viện này! Giữ ước mơ của bọn trẻ!” Lòng cô bị khuấy động.
Viện trưởng nở nụ cười, “Đúng vậy, tôi nhất định sẽ giữ ước mơ của lũ trẻ!
Vì ước mơ của bọn trẻ chính là ước mơ của chính tôi! Mảnh đất của cô nhi viện này là do người chồng đã khuất của tôi để lại. Lúc đó, sau khi kết hôn, chồng tôi thấy tôi nhiệt tình với công tác từ thiện nên đã lập ra
cô nhi viện này, giúp những đứa trẻ không có cha mẹ, không cảm nhận được hơi ấm gia đình.”
Đây là cô nhi viện của tư nhân, chuyên giúp đỡ các đứa trẻ không cha mẹ hoặc bị cha mẹ bỏ rơi.
Viện trưởng nói rất tình cảm, “Mỗi đứa trẻ đều không có quyền được chọn nơi
mình sinh ra, mỗi đứa trẻ đều nên được yêu thương, sức lực của tôi quá
nhỏ bé, nhưng tôi hy vọng lúc còn sống, tôi sẽ kiên trì đến cùng trên
con đường này.”
Trên đường từ cô nhi viện trở về, cô rất lặng lẽ.
Cô biết cô nhất định phải làm gì đó cho bọn trẻ.
Về lại tòa soạn, cô tìm Từ Nhân Thư để nói suy nghĩ của mình.
“Em muốn viết bài về tranh chấp giữa tập đoàn Cực Thịnh và cô nhi viện sao?” Từ Nhân Thư kinh ngạc.
“Không được, không được! Như thế là quá nguy hiểm với tòa soạn!” Từ Nhân Thư kiên quyết từ chối.
Ông chủ tập đoàn Cực Thịnh từng ngồi tù vì làm người khác bị thương.
Trước khi chưa có chính sách mới, mấy năm nay, nhà ở mọc lên như nấm sau mưa, dưới sự thúc đẩy của nền kinh tế thị trường, tập đoàn Cực Thịnh đã
giành được rất nhiều thị phần địa ốc, từ một công ty nhỏ phát triển
thành một tập đoàn lớn mạnh.
Nhưng cho dù là như thế, tập đoàn Cực Thịnh cũng vẫn không thay đổi thói côn đồ vốn có.
Lăn lộn trong ngành này bao lâu nay, Từ Nhân Thư ít nhiều cũng biết chút
ít, vì vậy anh cũng đã mấy lần khuyên mẹ mình dứt khoát từ bỏ cô nhi
viện.
“Chẳng lẽ, đây chính là tinh thần của giới truyền thông chúng ta hay sao?” Cô cảm thấy buồn.
Có lẽ, cô thật sự không thích hợp với ngành này.
Đối diện với cái ác, cô không thể bàng quan đứng nhìn.
Từ Nhân Thư toát mồ hôi.
“Tôi biết mỗi ngành nghề đều gặp phải rất nhiều vấn đề, giống như văn phòng
luật sư, giống như đài truyền hình, mỗi năm bị đe dọa không biết bao
nhiêu lần, nhưng nếu ai gặp cái ác cũng lập tức bỏ cuộc, không kiên trì
đến cùng thì thế giới này có còn công lý không?”
Từ Nhân Thư thấy lạnh sống lưng, Chức Tâm nói giống hệt mẹ anh.
“Chức Tâm, tôi cũng là nghĩ cho em, nghĩ cho tòa soạn, nghĩ cho mẹ tôi thôi...” Từ Nhân Thư dằn vặt.
Anh biết, ở một số phương diện nào đó, anh có chút hèn nhát.
“Tổng biên tập, tôi ủng hộ cách nghĩ của Chức Tâm! Nếu tòa soạn chúng ta chỉ
viết những tin không ý nghĩ gì thì giá trị tồn tại của chúng ta ở đâu?”
Phó tổng biên tập Ưu xuất hiện sau lưng họ, “Còn nữa, với con mắt trong
nghề của tôi, tôi cho rằng đây là một đầu mối tin tức rất tốt, tạp chí
của chúng ta kỳ này sẽ đắt như tôm tươi!”
“Cái này...” Từ Nhân Thư càng do dự hơn.
“Tổng biên tập, không phải cậu nói với tôi cậu đang suy nghĩ về việc bán lại
tòa soạn sao? Nếu đã như thế cậu còn lo lắng gì nữa, người phải lo lắng
là người tiếp quản nó mới đúng chứ?” Phó tổng biên tập Ưu