
anh rất nghiêm túc.
Anh từ chối vẫn chưa triệt để sao?
Nhưng, Hạ Hà lại nói tiếp, “Anh không cần con cái, không thể sinh con thì chúng ta sẽ nhận con nuôi. Anh không muốn gánh vác Hạ thị, thế thì anh chuyên tâm làm công việc anh thấy hứng thú, chúng ta có thể nhận một đứa con nuôi, bồi dưỡng nó thành người kế thừa Hạ thị, như vậy cũng coi như là đã làm tròn ước nguyện của cha em rồi.” Cô ở nước ngoài mười mấy năm, quan niệm của cô không hề bảo thủ.
“Hạ Hà, đây là vì cái gì chứ?” Anh nhíu mày.
Anh tin cô có những lựa chọn tốt hơn.
Còn nữa, nếu anh không giúp gánh vác Hạ gia, thế thì anh đối với cô còn có ý nghĩa gì?
“Chẳng vì sao cả, chỉ là vì, người em yêu là Hứa Ngạn Thâm, không phải vì năng lực của anh ấy, không phải vì lợi ích mà anh ấy đem lại cho Hạ thị.” Nhưng, Hạ Hà lại trả lời rất chân thành.
Rất lâu sau, anh mới tìm lại giọng nói của mình.
“Hạ Hà, tính cách anh rất tệ.”
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, anh rất khó, cũng không thể thay đổi tính cách của mình.
Anh cảm thấy mình không thích hợp với cuộc sống hôn nhân.
Nhưng, Hạ Hà lắc đầu, “Người em cần không phải là người hoàn hảo không có khuyết điểm, mà chính là anh, một Hứa Ngạn Thâm vô cùng cố chấp.”
Lời tỏ tình của Hạ Hà khiến anh ngây ra.
“Hạ Hà, chờ đợi một tình cảm không có hồi đáp, rất mệt mỏi.” Anh nhướng khóe môi.
Hình như anh không còn có thể yêu ai được nữa.
Kết thúc cuộc hôn nhân này anh không kêu đau với người khác không có nghĩa là nỗi đau của anh không sâu sắc.
“Không! Không mệt!” Nhưng Hạ Hà kiên quyết lắc đầu, “Nếu là sự chờ đợi có anh ở bên cạnh, thì sẽ không mệt chút nào! Mệt nhất là cuộc sống không dám đối diện với trái tim mình, lừa dối chính bản thân mình.”
Anh nhìn Hạ Hà rất lâu.
Anh trước giờ không hề biết, thì ra tình cảm Hạ Hà dành cho anh lại sâu kín đến như thế.
“Ngạn Thâm, anh cưới hay không cưới đều như nhau đúng không? Lấy ai cũng không quan trọng đúng không? Thế thì, em cầu hôn anh! Anh lấy em nhé, cho dù cuối cùng có thể anh chẳng cách nào yêu được em, nhưng trong cuộc hôn nhân này chúng ta như những người bạn tốt nhất, vực nhau dậy, giúp đỡ lẫn nhau!”
Anh im lặng.
“Ngạn thâm, lễ đính hôn ngày mai, em sẽ đến đúng giờ, nếu anh nhận lời cầu hôn của em, thì hãy đến đúng giờ nhé.” Hạ Hà thỉnh cầu vô cùng thành khẩn.
Đúng như những gì Hạ Hà yêu cầu, lễ đính hôn vô cùng đơn giản, không có tiệc rượu, không có phóng viên, càng không có các đối tác làm ăn, chỉ làm một bữa cơm hai bên gia đình mà thôi.
Hạ Hà hiếm hoi mới vận áo truyền thống, chiếc áo đỏ làm nổi bật vóc dáng thon thả của cô, cô giữ lễ ngồi trong căn phòng rộng lớn.
Ngồi cùng bàn còn có những người khác trong nhà họ Hứa, cô ruột và ông anh họ thứ hai mặt tối sầm lại, Tống Tiêu Phong thì sốt ruột, Tâm Ngữ căng thẳng nắm chặt gấu áo mình, những bà khác thì mặt háo hức như sắp được xem một vở kịch hay, còn Hứa Cẩn Lễ tức run lên khi nghe tin anh đã triệt sản, dứt khoát không tham dự.
Mười phút sau, anh vẫn chưa đến.
“Hạ Hà, con gọi điện thoại hỏi xem, nó rốt cuộc có đến không?!” Ông Hạ có chút không vui.
Hạ Hà mím môi, cố chấp ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.
Lại mười phút nữa trôi qua, mẹ lớn vui ra mặt, “Anh à, em đã nói rồi, Hứa Ngạn Thâm cái thằng đó cao ngạo lắm, chắc là chê đám này rồi, chỉ uất ức cho nhà họ Hạ chúng ta trở thành trò cười cho người khác!”
Đầu Tống Tiêu Phong càng lúc càng cúi thấp xuống, đứa con trai “không nghe lời” hết lần này đến lần khác để bà chịu nhục đến rơi nước mắt.
Nghe nói thế, mặt ông Hạ tái đi.
Hôm nay nếu không phải con gái nhất quyết làm đơn giản, lần này, nhà họ Hạ đã được một phen mất mặt rồi.
“Rầm”, ông Hạ tức giận đập bàn, ông định tuyên bố giải tán.
Lúc này, cửa phòng bật mở, được nhân viên phục vụ dẫn đường, anh đĩnh đạc bước vào phòng tiệc.
“Xin lỗi, tắc đường.” Anh giải thích ngắn gọn.
Sắc mặt mẹ lớn trắng bệch ngay lập tức, Tống Tiêu Phong cuối cùng cũng miễn cưỡng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy.
Còn Hạ Hà, mắt sáng lên.
Anh chịu đến, có phải vì suy nghĩ cũng giống cô?
Anh ngồi vào vị trí bên cạnh Hạ Hà, thần thái tự nhiên, “Để tỏ lòng xin lỗi, bữa tiệc hôm nay con xin phép mời mọi người.”
Mời mọi người?
Thái độ của anh khiến người khác chẳng tài nào hiểu nổi.
Nét mặt ông Hạ cũng bắt đầu dịu lại.
Hứa Ngạn Thâm là nhân tài hiếm có, ông Hạ trước nay đều rất xem trọng anh, anh đã chịu đến, có những việc không tiện tính toán, so đo.
“Ngạn Thâm, con đã đến rồi, thế thì hai nhà chúng ta cùng ngồi lại bàn bạc hôn lễ chính thức của hai đứa.” Ông Hạ tự nhiên như không, giả vờ như không nghe thấy lời mời của anh lúc nãy.
Sắc mặt mẹ lớn tái xanh, anh hai đã muốn đứng lên bỏ về.
Nhưng ông Hạ nói luôn, “Tháng Hai vừa hết Tết âm lịch có một ngày tốt, chi bằng ấn định ngày đó là ngày thành hôn đi.”
Tuy thời gian có chút gấp gáp nhưng con gái mãi không chịu lấy chồng, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được đối tượng, lại là người mà ông rất hài lòng, ông Hạ dĩ nhiên hy vọng đám cưới được tổ chức càng sớm càng tốt.
Tháng Hai âm lịch?
Sắc mặt mẹ lớn càng khó coi.
Hứa Ngạn Thâm đã nghe rõ