
ẳng qua quá nóng nảy, không giải toả được, thời gian lâu dài là tốt lên."
Hạ Tử Ca ngẩng đầu nhìn Trương mụ, hốc mắt hơi phiếm hồng, "Dạ."
Không giải toả được, có mấy người có thể hiểu hết? Ai cũng không biết hai năm qua cô sống hèn mọn như thế nào, cô có lúc cũng muốn chết , sống khó khăn như vậy cô không muốn. Nhưng, người xem, khó hơn nữa cô cũng đã tiến tới hiện tại được rồi.
Tử Ca nhìn sự yên lặng trên đường phố, nơi này trong trí nhớ của cô là nơi cô ngây ngô trong sáng nhất, cô đã từng vô số lần đi tới đi lui, mang theo sự ngọt ngào của một thiếu nữ, những thứ kia nhàn nhạn hiện lại trong đầu, hồi tưởng lại khiến người ta đau lòng .
Ngón tay dọc theo tường nhẹ nhàng xẹt qua, phảng phất vuốt ve để ôn lại chuyện cũ, nhẹ nhàng phất qua những bụi hoa, lộ ra khoảng thời gian trước kia vẫn còn sáng rõ trong đầu, nhưng cô lại ở khá xa những thứ tốt đẹp kia.
Tử Ca từ từ đi, suy nghĩ bay tán loạn, trải qua mọi chuyện, khiến lòng cô mâu thuẫn. Hoàng hôn thật đẹp, cả đường phố yên tĩnh như thường, chợt sau lưng truyền đến tiếng xe hơi , càng ngày càng rõ ràng, hết sức phách lối.
Tử Ca quay đầu lại nhìn lại, một chiếc Land Rover chạy tới phía cô, tốc độ nhanh để cho cô sửng sốt quên phản ứng.
Chiếc xe to lớn đụng phải người cô, tiếng thắng xe chói tay khiến cô chảy mồ hôi lạnh, Tử Ca ngón tay đâm thật chặt vào lòng bàn tay, thân thể cứng ngắc không thể cử động.
Cửa xe mở ra, một bóng dáng thon dài đã hướng về phía cô, nhanh nhẹn đi tới, động tác gấp gáp mang theo sự tức giận đi thẳng về phía Hạ Tử Ca, hai mắt thường ngày cố ý giữ vững sự tỉnh táo cùng ôn hòa, bây giờ lại tràn ngập sự tức giận, động tác của anh ta rất mạnh mà kịch liệt.
Đột nhiên, đôi chân thon dài hướng về phía cô đá một cái, Hạ Tử Ca hung hăng nhắm hai mắt lại.
Ba!
Ưm. . . . . . Không có cảm giác đau đớn, giày da đá vào tường , người của cô bị anh ta đụng một cái dán vào vách tường.
"Thế nào? Sợ?" Chung Nham lạnh lùng chất vấn, ngón tay đè ở cổ cô, để cho cô không cách nào nhúc nhích.
Hạ Tử Ca nhắm chặt hai mắt lông mi hơi lay động, cũng không dám mở hai mắt ra, Chung Nham trên người dâng lên sự tức giận không kìm chế được hít cánh mũi của cô.
"Hạ Tử Ca, tôi thật muốn bóp chết em cho xong hết mọi chuyện." Anh ta cắn răng nghiến lợi hung hăng nói, ngón tay lại khẽ buông lỏng , "Mở mắt ra, Hạ Tử Ca không phải là rất lợi hại sao? Để cho nhiều như đàn ông phải đứng dưới chân của mình, thế nào, hiện tại nhìn tôi cũng không dám nhìn ?"
Đột nhiên mở mắt, đôi mắt quật cường nhìn chằm chằm Chung Nham, thanh âm cũng không nhanh không chậm nói , "Chung Nham, anh lấy quyền gì tới chất vấn tôi?"
Anh ta không có tư cách, bất kể cô cuối cùng là người như thế nào, anh ta cũng không có tư cách chất vấn cô. Bọn họ từng có tình có nghĩa nhưng bây giờ chỉ là người xa lạ mà thôi, thậm chí ngay cả người xa lạ cũng không bằng.
"Hắc, tại sao? Hạ Tử Ca em cư nhiên hỏi tôi tại sao?" Chung Nham điên cuồng cười, trong con ngươi có cảm xúc mãnh liệt khiến Hạ Tử Ca xem không hiểu.
"Tôi là điên rồi mới có thể tới tìm em." Không nói lời gì , Chung Nham cúi đầu tìm môi Hạ Tử Ca , đột nhiên xuất hiện nụ hôn mang theo sự tức giận trừng phạt, anh ta muốn cho cô cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng khó có thể nói ra.
Tử Ca dùng sức đẩy Chung Nham ra, "Anh rốt cuộc muốn thế nào, Chung Nham?"
Cô nhìn anh ta, dùng ánh mắt tố cáo nhìn Chung Nham, hốc mắt từ từ chảy xuống những giọt nước, thanh âm nghẹn ngào không chút che giấu, tiết lộ sự mệt mỏi của cô.
"Tôi hiện tại cái gì cũng không có, tôi cũng không cần anh quay đầu lại nhìn tôi nữa, tôi cũng đã tạm biệt ánh hoà quang ở Hạ gia, tôi mất đi sự quan tâm của những người tôi yêu mến. Chung Nham, tôi mệt chết đi, tôi không có khí lực tranh đấu cùng anh. Tôi chỉ muốn bình tĩnh sống qua ngày, tại sao các người chưa từng để tôi sống yên?"
Tử Ca hai tay che trên mặt, nước mắt thấm ướt ngón tay của cô, cô nghẹn ngào khóc thành tiếng giống như một con dao đâm vào trong lòng Chung Nham , cái loại cảm giác đau đớn muốn nổ tung đó khiến cho cả người anh ta cũng có chút luống cuống.
Hai năm trước, cô là Đại tiểu thư của Hạ gia, cô có thể kiêu ngạo, có thể càn quấy, có thể làm bất kỳ chuyện cô muốn làm mà không cần gánh hậu quả, Cô được người chung quanh cưng chiều, sẽ không ai làm cô rơi một giọt nước mắt.
Hai năm sau, anh lại chưa từng thấy qua Tử Ca ở trước mặt người khóc như vậy. Cô quật cường kiêu ngạo, cho dù ở thời điểm nào cô cũng không tỏ ra yếu thế. Anh thừa nhận, hai năm qua mọi tin tức của cô anh đều biết nhưng giả vờ như không, chẳng qua là Mộ Diễn đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của anh .
Nhưng là, hiện tại cô khóc trước mặt anh như một đứa con nít, bả vai gầy yếu hơi lay động, phảng phất muốn dốc hết tất cả ủy khuất ra ngoài.
Tiếng than nhẹ thật thấp biến mất ở cổ họng, Chung Nham đi lên giang hai cánh tay đem xô nhét vào trong ngực, "Tốt lắm, đừng khóc." Anh ta vỗ nhẹ lưng của cô, thanh âm thấp nhẹ nhàng êm ái khuếch tán bốn phía.
"Buông tôi ra."
Nhận ra sự giãy giụa của cô, Chung Nham nắm th