
è xuống tầng lầu, Hạ Tử Ca mỉm cười cảm tạ, chẳng qua là khi quay người lại nhìn bóng người lúc nãy, khóe miệng đang cười liền cứng đờ.
Hạ Tử Ca không nói, tối ngày hôm qua anh lạnh lùng đẩy cô ra khiến cô lo lắng vô cùng, phảng phất cô chính là đồ vật thối nát ngay cả đụng một cái cũng làm cho người khác cảm thấy bẩn, trong mắt anh chán ghét, vẻ mặt khinh miệt giống như cây kim ghim vào trong lòng của cô.
"Hạ tiểu thư luôn luôn như vậy. . . . . . đúng lúc?" Thanh âm lạng lùng khạc ra, tiếng nói êm ái không quá lớn, làm cho người ta đoán không ra tính tình của anh.
Mộ Diễn nhìn cô, chân mày cau lại, nhàn nhạt không vui thấm vào khóe mắt của anh.
Nếu như bình thời, cô nhất định phải nói lại một câu, phản kích cũng không sao, nhưng là bây giờ, cô lại một câu nói cũng nói không ra, tâm tình khẩn trương, cái loại cảm giác buồn buồn khó chịu để cho cô mở không nổi miệng.
Tối ngày hôm qua cô vì tiền viện phí của mẹ đã đi đủ mọi nơi vớt vát, tìm nửa ngày cũng không tìm ra một người bằng hữu có thể cho cô vay tiền, chẳng qua chính là 5000 nguyên tiền viện phí quá nhiều so với cô, sinh hoạt dạo này của cô rất khó khăn khiến cô khốn khổ hơn.
Ở trong thang máy , thang máy đóng kín làm cho người ta cảm thấy không khí không truyền được đến đây, thật khó thở.
Đinh --lầu 7
Hạ Tử Ca liếc mắt nhìn, nhanh chóng nhấn khép lại.
Thang máy lại một lần nữa khép lại, tiếp tục hướng về phía trước.
Mộ Diễn chỉ nhíu mày, bất động cúi đầu nhìn cô, tràn đầy tò mò không biết cô muốn làm gì.
Cắn răng, Hạ Tử Ca xoay người lấy dũng khí nhìn về phía Mộ Diễn, trong đôi mắt nghiêm túc, "Mộ tổng, tôi muốn trả trước tiền lương hai tháng ."
"Trả trước?"
"Tôi biết yêu cầu này không hợp lý, nhưng là. . . . . . Tôi thật rất cần. . . . . ."
"Tôi cho là Hạ tiểu thư từ trước đến nay có biện pháp, chuyện gì cũng có thể giải quyết một mình được, không phải sao?" Mộ Diễn nói rất chậm, thanh âm rất nhạt, ngón tay thon dài nắm cằm Tử Ca, để cho ánh mắt của cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt lạnh như vậy, rõ ràng khóe miệng câu cười nhưng không thấy vui vẻ chút nào, Tử Ca sắc mặt tái nhợt, trong mắt mọi danh dự dần dần tiêu biến.
"Anh ra giá đi." Cắn răng nặn ra những lời này, Hạ Tử Ca quật cường nhìn chăm chú vào Mộ Diễn, coi như là hiểu anh sẽ nói những câu đả thương người khác, Cô cũng không cho phép mình trốn tránh.
"Ra giá? Hạ Tử Ca, cô cho rằng cô trị giá bao nhiêu tiền? Lại còn đòi ra điều kiện với tôi? Thân thể của cô? Thời điểm cô xin thả cha mình ra tôi đã dùng hết rồi, cô nói xem, cô còn cái gì đáng giá để tôi đầu tư?" Ngón tay thon dài từ cổ cô trượt xuống, ngón tay đẩy nút áo sơ mi của cô ra, tay để trên ngực cô, từ từ xoa nắn.
Hạ Tử Ca chỉ có thể cắn chặt hàm răng mới tránh khỏi sự khẩn trương, Cô miễn cưỡng cười, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Mộ Diễn, thanh âm rất nhẹ cũng rất kiên trì, "Tôi có thể hiệp trợ anh lấy được mảnh đất ở Đàm Thành."
"Cô?" Mộ Diễn nhẹ nhàng nói, thu hồi bàn tay đặt trên ngực cô, trong đôi mắt khinh miệt khiến Hạ Tử Ca có chút bị thương.
Khẩn trương nuốt nước miếng, Hạ Tử Ca nhẹ nhàng bỏ qua ánh mắt của anh, đôi mắt lạnh như vậy khiến cô sợ tất cả mọi chuyện sẽ bị nhìn thấu, mi mắt rũ xuống, lông mi che giấu tâm tình của cô.
"Chính quyền bên kia có quan hệ với ba tôi, tôi có thể đi xử lý. Tôi biết, anh có mạng lưới liên lạc, nhưng là cha tôi ở Đàm Thành nhiều năm như vậy, tôi biết lúc nào thì tìm đến ai là có hiệu quả nhất."
Mộ Diễn mắt hung hăng nhìn chăm chú vào Hạ Tử Ca, trong đôi mắt như có nước xoáy khiến cho bất luận kẻ nào cũng đoán không ra anh đến tột cùng đang suy nghĩ gì, đáy mắt tức giận khiến Hạ Tử Ca rùng mình.
Trầm mặc hồi lâu, đang lúc cô chuẩn bị buông tay, lại chợt nghe tiếng anh nói, "Muốn cầm tiền buổi tối đến Ngự cảnh quốc tế tìm tôi."
Thang máy lần nữa dừng lại, lầu 15, Mộ Diễn cất bước đi ra, "Nhớ, tôi không có thói quen xài chung đồ với người khác, Hạ tiểu thư cũng nên chú ý hành vi nghề nghiệp của mình hàng ngày."
Thang máy lần nữa khép lại, lấy tay nhấn số 7, Tử Ca cười một cái, cuối cùng miệng hóa thành một đường thẳng. "Nơi này là công ty, công ty có quy củ của công ty, nếu như tất cả mọi người giống như cô ngày ngày đi trễ, thì chúng tôi làm việc kiểu gì." Vừa lên đến nơi Thường Minh Tụ liền gây sự lửa giận xông thẳng đến chỗ Hạ Tử Ca.
Những nhân viên khác cũng làm bộ bận rộn tránh ra, nhưng vẫn không nhịn được tò mò nhìn.
Hạ Tử Ca cúi đầu nghe giáo huấn, vẻ mặt nhàn nhạt, đàn bà đánh nhau cũng chỉ vì một tên đàn ông, mà cô bây giờ cảm thấy đôi co cùng cô ta là không đáng. Ánh mắt Mộ Diễn nhìn cô trừ khinh miệt chính là khinh miệt, nếu như không phải là vì cuộc sống, cô cũng không bao giờ cùng bọn họ dây dưa.
"Này, cái gì vẻ mặt là sao? Không phục sao?" Thấy cô mặt lạnh dáng vẻ không sợ, Thường Minh Tụ lửa càng thêm thiêu đốt đứng lên.
Hạ Tử Ca than thở, ngẩng đầu nhìn cô ta, "Thường quản lý, sáng hôm nay 10 giờ cô còn có chuyện phải thảo luận, hiện tại cô đã lãng phí nửa giờ trên người tôi . Rất xin lỗi, tôi hôm nay tới trễ, dĩ nhiên nếu như cô cho là t