
h ngạc, "Hạ tiểu thư, ăn như vậy
ngon lắm sao?"
"Ăn ngon."
"Bộ dáng của cô bây giờ, thật sự giống người đang mang thai, mẹ tôi nói những người mang thai thường thích ăn chua hoặc ăn cay." Vương Linh
cười nói, cô ta vô tâm nói khiến trong lòng Tử Ca ngớ ra, cô cúi đầu
xuống, ăn luôn miệng , "Dù tôi có muốn, anh ấy cũng không cho tôi cơ
hội."
Một câu nói của cô, nói không chê vào đâu được, Vương Linh buông mắt
xuống cũng không nói thêm gì. Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tử
Ca, cô tĩnh tọa ở trước bàn ăn, khuỷu tay chống trên bàn, hai tay ôm lấy mặt, rốt cuộc còn bao nhiêu ngày nữa?
Cô nơm nớp lo sợ như bước trên băng mỏng, đối với tất cả hoài nghi của mọi người cô đều phải cảnh giác, thật sự mệt mỏi quá.
Mộ Diễn, tôi thật sự nghĩ không ra, anh đã có người đặt ở trong lòng, vì sao không dứt khoát cho tôi ra đi.
Mộ Diễn quả nhiên không trở về, Tử Ca nếm qua điểm tâm, tiện đường đi
bệnh viện. Cô bước vào khoa phụ sản kiểm tra, thuận tiện nghe tâm thai
xong, xuyên thấu qua dụng cụ, Tử Ca nghe thấy tiếng tim đập, hốc mắt
nhịn không được đỏ lên.
Đây là một sinh mệnh, rõ ràng đang nở rộ bên tai cô, đó cũng chính là người mà cô dựa vào để sống tiếp cuộc sống sau này.
Bác sĩ nói toàn bộ đều bình thường, đứa nhỏ rất khỏe mạnh, Tử Ca cười nhiệt tình, "Cám ơn."
Nụ cười của cô thuần mỹ mà ấm áp, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt lạnh
nhạt thường ngày, bác sĩ đã hơn bốn mươi tuổi, nhìn cô cười liền nói,
"Cô nên cười nhiều hơn, đứa bé cũng có thể cảm nhận được ."
Tử Ca gật gật đầu, cảm ơn bác sĩ sau đó xoay người rời đi. Mấy ngày
nay, điều duy nhất có thể khiến cô an tâm đó là sức khoẻ của mẹ ngày một tốt hơn
Bác sĩ nói mẹ khôi phục rất tốt, trước kia mẹ cô cũng không có tiền sử
cao huyết áp, chỉ cần tự ý rèn luyện, cho dù là khó có thể khôi phục như lúc trước, vẫn có thể tự mình đi được .
Tử Ca vừa đến cửa phòng bệnh, bên trong có tiếng nói chuyện khiến Tử Ca lấy làm kinh hãi.
Mộ Diễn ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng bệnh, anh vén hai chân,
một tay khoát lên đầu gối, một tay khoát lên tay vịn ghế, bộ dáng bừa
bãi, sắc mặt của anh lạnh lùng có chút châm biếm. Sắc mặt Tạ Phương cũng không tốt, bà ngồi ở trên giường bệnh, bởi vì người bên cạnh làm ảnh
hưởng nên cả người run run.
"Tạ Phương, nhờ người đến tìm tôi, hoá ra là mục đích này?" Thanh âm
của anh trước sau như một đều rất trầm, chỉ là trong thanh âm có chút
hận ý khiến người ta phải giật mình.
"Lệ. . . . . ."
Câu nói của Tạ Phương đứt quãng, thanh âm của Mộ Diễn càng lạnh hơn,
"Tạ Phương, cái dòng họ đó từ hai mươi năm trước đã tiêu biến ."
"Được rồi, Mộ Diễn " Tạ Phương thở dài, "Chuyện đời trước, tôi có giải
thích như thế nào cũng không được, nhưng mà những chuyện này không liên
quan đến Tử Ca, đứa nhỏ kia nhìn qua tính tình lạnh bạc, nhưng trong
long nó đều rất mềm yếu, mấy năm nay, vô luận là tôi hay chồng tôi cũng
chưa bao giờ nán lại nhìn qua nó, đứa nhỏ kia, kỳ thật đã quá khổ so với người khác. . . . . ."
"Thời gian của tôi có hạn, Tạ Phương, bà nên nói ngắn gọn, " Không kiên nhẫn, anh ngắt lời bà, Mộ Diễn mày cau thật chặt, ánh mắt đông lạnh
lại thêm phần xa cách.
"Tôi nghĩ muốn biết, cậu cùng Tử Ca là quan hệ gì?"
Quan hệ?
Mộ Diễn cười lạnh, anh nhếch chân lên , khóe miệng châm chọc, ý cười
kéo dài, "Bà cảm thấy được chúng tôi có quan hệ gì? Người trưởng thành
luôn cần một nhu cầu nhất định. Bầu bạn có được tính là có quan hệ
không?"
Câu nói đó không chút lưu tình nói ra, lại nói trước mặt mẹ cô, ngoài
cửa, cả người Tử Ca dựa trên mặt tường đều lạnh run lên, loại cảm giác
xấu hổ này khiến cô thê lương vô cùng.
Trong nháy mắt sắc mặt Tạ Phương trở nên khó coi,"Đây là mục đích cậu
tiếp cận Tử Ca sao? Đây là nguyên nhân cậu ép sát Chung-Hạ?"
Mộ Diễn đứng lên, thanh âm của anh như băng hàn, tâm đau kịch liệt
giống như mới vừa từ địa ngục kham khổ bước lến, " Lúc ấy Hạ Xương
Nguyên đã từng nghĩ sẽ buông tha cho bọn họ chưa, hắn cũng không nghĩ sẽ có kết quả như ngày hôm nay."
Tử Ca đứng ở góc hành lang nhìn Mộ Diễn rời đi, bóng dáng của anh lạnh
lùng mà cương trực, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được trong lòng anh
có một vết thương rất lớn.
Nhìn Mộ Diễn rời đi, rõ ràng Tử Ca đã đi ra khỏi bệnh viện nhưng vẫn
nán lại một lúc, mãi đến khi tâm tình thật sự bình tĩnh trở lại mới đi
xem Tạ Phương. Những lời nói lúc này cô không hiểu rõ nhưng cũng đoán
được bảy bảy tám tám phần gì đó.
"Mẹ."
Tử Ca xách một túi hoa quả đi vào, Tạ Phương dựa vào đầu giường, sắc
mặt hơi tái nhợt, nhìn thấy Tử Ca tiến vào miễn cưỡng cười cười, "Cuộc
sống lúc này thế nào?"
"Con hả? Rất tốt" Hít hít cái mũi, Tử Ca khó khăn lắm mới kéo ra một nụ cười nghịch ngợm, "Bác sĩ nói người hồi phục rất tốt"
Tạ Phương nhìn Tử Ca, đáy lòng khó nhịn, bà giơ tay vuốt ve hai gò má
Tử Ca , "Tử Ca, mẹ biết con cùng tổng giám đốc Mộ thị có quan hệ rất gần gũi, nghe mẹ một câu, cách xa cậu ta một chút, người đàn ông đó sẽ
không cho con một hạnh phúc trọn vẹn được."
Đem miếng táo vừa gọt đưa cho Tạ Phương, Tử Ca buông mắt xuống, "Con